Polly po-cket
Hai Người Đấu Hư Giường

Hai Người Đấu Hư Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326203

Bình chọn: 8.00/10/620 lượt.

ời lên: "Con cũng giống như mẹ? Tại sao có thể giống nhau, mẹ là người phụ nữ ly hôn nha! Mẹ có thể hàng đêm than phiền, tìm người đàn ông nhỏ hơn mười mấy tuổi so với mẹ, con có thể sao? Trừ phi con cũng ly hôn với tiểu tử kia, như vậy con cũng liền có thể giống như mẹ khắp nơi không có chỗ ở cố định, chạy khắp nơi rồi! Đáng tiếc con muốn cuộc sống như thế sao?"

Tiểu Phàm không biết mình nói câu kia đắc tội Âu Dương nữ sĩ, chỉ là cô vẫn là lần đầu tiên thấy dáng vẻ Âu Dương nữ sĩ tâm tình kích động, cô ngồi xuống bên cạnh, dối lòng nói: "Mẹ, mẹ đừng kích động, ngay cả con không từ chức, hôn nhân của con và Đông Thần cũng sẽ không có vấn đề, con hiểu biết rõ mẹ quan tâm chúng con, nhưng mà cuộc sống bây giờ của chúng con rất tốt, không cần làm thay đổi gì."

Thấy bộ dáng con dâu bây giờ, Âu Dương nữ sĩ sẽ nhớ đến mình năm đó, khi đó tiền đồ làm quan của ông Dịch phát triển không ngừng, ông cũng giống như con trai hôm nay một việc với xã giao, giao tiếp, lôi kéo, mà bà giống nhau bận rộn sự nghiệp diễn xuất, trong 365 ngày, hai người chân chính có thể ở cùng nhau cũng đếm ra mười ngón tay. Tình cảm sâu đậm chống lại giày vò như vậy? Cuối cùng càng lúc càng xa hai người đã không tìm được chủ đề chung gì nữa, vừa thấy mặt đã bắt đầu cãi vã lẫn nhau thoái thác trách nhiệm, đến cuối cùng cũng gặp phải kết cục ly hôn!

Bốn chữ dẫm lên vết xe đổ này hiện lên ở trong đầu Âu Dương nữ sĩ, bà tuyệt đối không cho phép tình huống như thế xảy ra, bà bình tĩnh mở miệng không mang theo một chút thương lượng: "Con tự từ chức hoặc là mẹ nghĩ biện pháp để cho con từ chức, chính con chọn đi."

Đối mặt loại lựa chọn bá đạo này, Tiểu Phàm có thể làm duy nhất một việc chính là —— kéo. Cô biểu hiện bộ dáng rất nghe lời, để Âu Dương nữ sĩ cho cô một chút thời gian suy nghĩ.

Kết quả Âu Dương nữ sĩ rất bình tĩnh lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại: "Này, ông Trần à, được, Đúng vậy, tôi bây giờ đang ở thành phố G, à. . . . . . Gặp mặt à? Tốt, chúng ta có vài chục năm không gặp. Tôi nhớ được em trai của ông là đang trong cục giáo dục chứ? . . . . . . Đúng vậy, tôi có chút chuyện nhỏ yêu cầu cậu ta giúp một tay. . . . . ."

Bà cúp điện thoại, quả quyết đứng dậy: "Mẹ có thể cho con thời gian hai ngày suy tính, hai ngày qua đi, mẹ không ngại giúp con quyết định." Nói xong bà khẽ mỉm cười, "Tốt lắm, mẹ cũng nên đi, đúng rồi. Thuận tiện nói một câu, con bố trí phòng ốc nhà này không tệ, hoặc là mẹ có thể trả phòng của khách sạn đến nơi này của con ở đây mấy ngày?"

Tiểu Phàm ngổn ngang trong gió nha, Âu Dương nữ sĩ cuối cùng ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, quả thực là đánh giết tuyệt mệnh, có người liên tục cơ hội liền trả đòn cũng không có. Tiểu Phàm xem như là hiểu, có một mẹ chồng thủ đoạn lợi hại thật không phải là một chuyện tốt.

Tối hôm đó Dịch Đông Thần rất khuya mới về nhà, anh phát hiện Tiểu Phàm nghiêng cổ xiêu vẹo nằm trên ghế sa lon ngủ thiếp đi, mà TV vẫn còn mở để quảng cáo.

Anh nhịn không được nở nụ cười một phen, từ trong phòng lấy ra một cái chăn, đắp lên trên người Tiểu Phàm, mà mình liền co lại ở trên người người phụ nữ nằm xuống. Nhưng mà ghế sa lon không phải giường, một người nằm còn miễn cưỡng có thể, hai người liền giống như chen lấn, Dịch Đông Thần ngủ ở phía ngoài nghiêng thân thể, không dám làm bất kỳ một cử động nhỏ nào, anh chỉ cần khẽ động đoán chừng sẽ ngã xuống rồi.

Nằm như vậy vô cùng không thoải mái, xem ra phải làm người đàn ông săn sóc thật sự cần tu luyện thật tốt, đầu tiên nhất định phải có thể lực, bất kể là trên giường hay là trên ghế sa lon cũng có thể phát huy sức quyến rũ phái nam, hơn nữa sau đó còn phải rất cẩn thận, cũng ví dụ như nói thời điểm người phụ nữ ngủ, ngàn vạn lần không thể tiêu tiền như nước đánh thức cô.

Nghĩ như vậy, Đông Thần định ngồi dậy, đầu tựa vào trên lưng sofa, mặt nhìn về phía Tiểu Phàm bên này, như vậy buổi sáng cô vừa tỉnh lại, đầu tiên nhìn là có thể nhìn đến bản thân. Nhưng mà kế hoạch luôn là biến hóa khó lường, Đông Thần thật sự là quá mệt mỏi, vì vậy tay của anh không đủ chống đỡ đầu của anh, không biết lúc nào thì tay vừa trượt, đầu đi xuống. . . . . .

Tiểu Phàm chính xác là cảm giác đau trên mặt đánh thức, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, trước mặt là một đôi mắt phóng đại vô cùng, vẫn là đổi ngược. Xuất phát từ bản năng nào đó, cô nhanh chóng lấy tay đẩy ra cái đầu kia.

Đợi cô nhìn rõ, người bị đẩy ngã trên mặt đất kia, Dịch Đông Thần bộ mặt khổ ép xoa xoa lưng, cô cười thật to: "Anh làm gì đấy, đừng tưởng rằng mặt của anh tương đối cứng rắn là có thể lấy ra làm vũ khí." Lúc nói chuyện, cô vuốt vuốt chỗ đau trên mặt mình bị đụng, bao gồm sống mũi, má trái.

Đông Thần cũng cười theo, vốn là thật sự là rất khốn khổ, hiện tại náo loạn như vậy hết cả buồn ngủ. Anh cựa một cái, đưa lưng về phía Tiểu Phàm nói: "Em có phải len lén sau lưng anh đi rèn luyện hay không, sức lực tay lớn như vậy, em xem một chút, trên lưng anh có phải đều có máu ứ đọng rồi hay không."

Tiểu Phàm đưa tay cởi ra cúc áo sơ mi của anh, từ phía trước cởi áo của anh, tay từ b