
ão ta chà đạp hay sao?
Tiểu Phàm cười lạnh: Chị đây cũng không phải là loại tiểu thư tiếp rượu, sau đó sẽ vui vẻ ngồi bàn bạc
vấn đề với ông, để cho ông tiện tay nổi lên thú tính, không ngờ xem vậy
mà vẫn có tính toán chuốc rượu tôi, thật sự là rất biết cách ngồi không
mà hưởng thụ.
Nói xong, cô giật giật tay trái, đột nhiên phó cục
trưởng nghiêng người qua, một phát liền túm được tay trái của Tiểu Phàm, sau đó đưa tay vào túi của cô lấy ra cái thiết bị kia, lão cười nói:
“Lúc vừa vào cửa tôi đã thấy An tiểu thư cứ đưa tay vào túi, thì ra là
đang nghiên cứu cái vật này.”
Bị phát hiện ra kế hoạch của mình,
Tiểu Phàm nghĩ thầm lần này nguy rồi, cô lo lắng suy nghĩ không biết
tiếp theo lão phó cục trưởng này sẽ làm ra cái chuyện cầm thú gì, cho
nên mới nhân cơ hội này đi ra ngoài, chỉ là vừa mở cửa cô liền nhìn thấy hai người bảo vệ đứng ở hai bên, chợt nghe thấy tiếng của phó cục
trưởng từ bên trong nói: “Nơi này là khách sạn Quân Viên, vì tôi là
khách quen nên bọn họ đã an bài rất tốt.” Vừa nói lão vừa đứng lên kéo
Tiểu Phàm qua.
Tiểu Phàm giơ chân đá một đá vào người phó cục
trưởng, tuy nhiên vẫn không chiếm được thế thượng phong, nếu tiếp tục
giằng co như vậy thì rất có khả năng cô sẽ bị lão phó cục trưởng này chế ngự. Lúc Tiểu Phàm đang phân tâm suy nghĩ, bỗng nhiên một cái tát giáng xuống mặt cô. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng trải qua cái chuyện như thế
này bao giờ, Tiểu Phàm ngây ngẩn cả người. Lúc đang bị chế trụ sát vách
tường, cô hung hăng nhấc chân đả kích vào hạ bộ của phó cục trưởng, thừa dịp lão ta đang kêu rên, Tiểu Phàm mở cửa, cũng không thèm để ý hai
người bảo vệ đang ngăn cản, cô xoay mặt ra ngoài hét to: “Có ai ở đó
không? Nơi này xảy ra chuyện. . . . . . .” Quân Kha vừa trở về đã nghe kể lại việc ngài phó cục ham mê dịch vụ mát xa
đang muốn cưỡng bức phụ nữ. Quân Kha không vui, cho là người nhân viên
bên cạnh không biết thức thời, ông ta làm trong cục giáo dục, nếu đắc
tội với nhân vật lớn như thế, chỉ tổ thiệt hại cho bản thân.
Quân Kha dự định đi xem qua một tẹo, anh ta còn bảo thủ hạ tìm thêm mấy cô
gái cho ông ta, còn chuẩn bị thêm “phòng tổng thống” để chuộc lỗi .
Nhưng là anh không ngờ sẽ thấy một màn như vậy, Tiểu Phàm bị lão cục phó ôm
chặt, cái miệng dính đầy mỡ màng của ông ta đang làm loạn trên mặt cô,
còn tay ông ta đang cố cởi quần Tiểu Phàm. . . . . Một màn này khiến lửa giận trong lòng Quân Kha tăng ba ngàn thước, trực tiếp đạp tung cánh
cửa chưa được gài chốt an toàn, sau đó nắm cổ áo lão cục phó, đẩy lão ta vào tường dần cho một trận, một đấm, hai đá. . . . . .
Nếu không có thủ hạ của anh ta ngăn cản, thì mạng của lão phó cục đã đi tong, ông ta khập khiễng rời đi, trước khi đi ông ta còn hung dọa bọn họ, nói:
"Mày, còn mày nữa, tất cả coi chừng tao đó."
Tiểu Phàm rốt cuộc
thở dài một hơi, hai đùi mềm nhũn ngã trên đất. Cô nhớ tới chuyện vừa
rồi, cảm thấy giống như một giấc mộng, nếu quả thật bị tên mập kia xâm
hại, cô nghĩ nên...hận nhất chính là bản thân cô.
Quá tự tin, tự
cho rằng mình có thể đối phó với một tên háo sắc, vừa có thể thuyết phục hắn kí vào bảng hạng mục vừa an toàn rời khỏi. Thật là ngu mà!
Quân Kha ngồi xổm xuống, ở trên vai cô vỗ hai cái.
Tiểu Phàm không để ý đến anh ta, chỉ là đang cố nôn khan từng trận, muốn đem mùi vị kinh tởm vừa rồi tống ra hết.
Quân Kha gọi cô mấy tiếng, cô đều không có phản ứng, nhìn bộ dạng này của cô, chẳng lẽ muốn nhổ sạch hết nước bọt mới cam tâm.
Quân Kha lấy tay nâng mặt cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên, dùng đầu lưới liếm
liếm môi của cô, thời điểm anh buông ra, mặt của anh vinh dự dính đầy
nước bọt của cô. Nhưng anh không có lau đi, vỗ bả vai cô, nói: "Tôi đã
liếm hết những thứ dơ bẩn, cô yên tâm, dạ dày của tôi đã nhấn chìm hết
chúng nó, bảo đảm chúng nó sẽ không bao giờ thấy được ánh mặt trời."
Nghe anh nói xong, Tiểu Phàm rốt cuộc cũng ngừng động tác, cô nhìn Mạc Quân
Kha một lát, sau đó kéo áo của anh, đưa lên miệng dùng sức chùi, có lẽ
cũng muốn lau luôn mùi vị của anh.
Vì sự xuất hiện của Quân Kha
khiến Tiểu Phàm an tâm không ít, cô cuối cùng còn đồng ý để cho anh đưa
về nhà, trên đường thì có điện thoại của Dịch Đông Thần.
Thấy tên Dịch Đông Thần lại làm Tiểu Phàm nhớ đến tên cục phó lúc nãy, đều là
những quan chức nhà nước, cứ thay nhau hiện trước mắt cô. Cô dập máy,
sau đó quay sang nói với Quân Kha: "Tôi đói bụng, chúng ta đi ăn cơm
đi."
Quân kha mang cô đến một tiệm Ma Lạt Thang, Quân Kha nói mùi vị của món ăn trong tiệm rất đặc biệt. Sau khi nếm thử Tiểu Phàm rốt
cuộc cũng hiểu, cay đến nước mắt chảy ròng ròng, đầu lưỡi tê dại đến
phát run, rất rát, quả nhiên là Ma Lạt Thang.
Ăn những món này,
Tiểu Phàm vừa cười vừa khóc, tức giận hầm hừ: "Thật con mẹ nó thoải mái, giống như tôi đang thoải mái đánh chết những tên khốn kia. . . . . ."
Quân Kha chuẩn bị khăn tay, chờ Tiểu Phàm gào xong thì đưa cho cô.
Tiểu Phàm lấy khăn lau nước mắt, nước mũi, lúc này mới giật mình, ồ lên một
tiếng: cái khăn này nhìn rất quen mắt, hình như trước kia cô từng có một cái,