
ánh nước như sắp sửa khóc tới nơi của cậu, không kiên nhẫn quăng một câu, "Cậu cứ yên tâm, tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu!"
Nói xong chạy đùng đùng ra khỏi phòng tắm, tiếng bước chân vội vã làm rối loạn lòng cậu.
Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn có vẻ như phim truyền hình trước đây vậy, tuổi nhỏ như thế mà có thể nói ra một câu như vậy, sau khi cười xong bỗng nhiên có can đảm muốn khóc kích thích, "Thật xin lỗi, là em quên, sau này em sẽ nhớ rõ, sẽ không bao giờ quên nữa".
Một năm rồi lại một năm trôi qua, cô cũng dần dần lớn lên, nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng chỉ riêng ước hẹn năm đó là đã quên, thật xin lỗi. Một ngày trước trời xanh nắng ấm, nhưng đến hôm sau thì mây đen đầy trời.
Trước khi đưa Kiều Nhạc Hi đi làm, Giang Thánh Trác hỏi cô, "Tan làm có muốn anh đón em không?"
Kiều Nhạc Hi suy nghĩ, "Không cần, buổi chiều em sẽ đi ra ngoại thành khảo sát, có lẽ sẽ về trễ, tới lúc đó em sẽ tự về nhà".
Giang Thánh Trác gật gật đầu, lên xe lái đi.
Tiếng sét vang lên ầm ĩ cả buổi, đến xế chiều cuối cùng trời cũng đổ mưa, mưa càng ngày càng nặng hạt. Giang Thánh Trác đứng trong văn phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mưa rớt trên mặt kính, lấy điện thoại gọi cho Kiều Nhạc Hi, "Em đang ở đâu?"
Giọng của cô lẫn với tiếng mưa, "Đang ở ngoại thành".
"Khi nào sẽ về?"
"Lúc này mưa lớn quá, đợi chút nữa mưa nhỏ rồi em sẽ về".
"Anh đi đón em".
"Không cần đâu, anh cứ làm việc đi, ở nhà đợi em, lúc về nhớ lái xe cẩn thận".
Giang Thánh Trác trả lời rồi máy.
Lúc Giang Thánh Trác sắp tan làm cũng là lúc mưa lớn hơn, trên đường về mưa trút xuống dữ dội, kênh phát thanh trên xe đưa tin về thời tiết, nhắc nhở người dân chú ý an toàn, ngoài xe mưa to gió lớn, mưa ngập cả bánh xe.
Bình thường chỉ mất mười phút lái xe nhưng hôm nay phải mất hơn hai tiếng mới về đến nhà, Giang Thánh Trác tắm rửa thay quần áo, cầm lấy điện thoại kiểm tra, vẫn không có tin nhắn hay cuộc gọi nào.
Thời gian trôi qua càng ngày càng chậm, mưa ngoài trời không nhỏ hơn, Kiều Nhạc Hi vẫn chưa về, gọi điện không có tín hiệu.
Giang Thánh Trác kiềm chế, cố gắng bình tĩnh đợi hồi lâu, cuối cùng vẫn không chịu được lấy điện thoại ra gọi.
"Giang thiếu gia, đường đến khu đô thị sắp được khởi công có mấy cây to bị ngã đổ chặn lối đi, bên này không vào được, bên kia cũng không ra được, mấy kỹ sư đi khảo sát hôm nay đều bị kẹt ở đó rồi".
Giang Thánh Trác nghe tới đó lập tức lấy chìa khóa xe vừa đi vừa nghe máy.
Xe của Giang Thánh Trác dừng ở ven đường, cậu mở dù đi đến xe, không lâu sau đó, có mấy chiếc xe chạy tới từ phía sau, vài người xuống xe đi về phía cậu.
"Giang thiếu gia, đã tìm người dọn đường, anh đợi thêm chút nữa".
Giang Thánh Trác cân nhắc một chút, "Không đợi nữa, mấy người ở chỗ này đợi, tôi đi qua đó".
Vài người nao nao ngăn cậu, "Giang thiếu gia, mưa rất lớn, hay là đợi thêm chút nữa, ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì, chúng tôi không biết phải nói với cấp trên như thế nào".
Giang Thánh Trác không để ý tới bọn họ, "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, mấy người ở chỗ này đợi, lát nữa cho xe tới đón tôi".
Nói xong giẫm lên nhánh cây trước mặt, bước nhanh về phía trước.
Gió lớn mưa to, trời đêm đen như mực, mưa rớt lên người, rơi lên mặt rất đau, nhưng khuôn mặt của cậu không hề thay đổi.
Kiều Nhạc Hi đứng dưới mái hiên nhìn ra khoảng không đầy mưa, trong lòng càng thêm lo lắng.
Lúc này hẳn là Giang Thánh Trác đang đợi cô ở nhà.
Cô nhìn màn hình điện thoại, không có tín hiệu, không liên lạc được với cô chắc là cậu rất nôn nóng.
Kiều Nhạc Hi có chút buồn bực đá lên mấy hòn đá, đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện trong mưa có một bóng người đang đi tới, tim cô bỗng nhiên đập dồn dập.
Từ phía xa, dáng người không cao, nhưng mà vừa nhìn là cô có thể nhận ra ngay, người đó là Giang Thánh Trác.
Không biết vì sao nhìn thấy cậu đến, lòng cô nhẹ nhõm hẳn, chỉ có niềm vui khôn siết.
Không chút suy nghĩ, cô chạy vội ra ngoài mưa.
Đến hơn nửa đêm tất cả con đường đã được cơn mưa giội rửa sạch sẽ, cả người Giang Thánh Trác ướt sũng, lúc đó cậu có chút khó chịu nhưng vẫn gắng gượng cùng Kiều Nhạc Hi trở về.
Kiều Nhạc Hi lo lắng chạy trong chạy ngoài đút nước, bón thuốc, đo nhiệt độ, dùng cồn lau người cho cậu.
Giang Thánh Trác nằm trên giường giữ chặt không muốn Kiều Nhạc Hi đi làm, hai gò má ửng hồng khác thường, "Đừng đi, nằm với anh thêm chút nữa".
Kiều Nhạc Hi sờ trán cậu, ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu, cơ thể cậu nóng hổi, ôm chặt lấy cô, làm lòng cô cũng trở nên ấm áp hơn.
Kiều Nhạc Hi vẫn còn lo lắng, dò hỏi, "Nếu không, hay là đến bệnh viện kiểm tra xem?"
Giang Thánh Trác nhắm mắt lại, nhìn qua có vẻ rất khó chịu, miễn cưỡng cười nói, "Không cần lo lắng, anh ngủ một giấc sẽ tốt thôi".
Kiều Nhạc Hi nhìn cậu ngủ muốn đi lấy cồn lau người cho cậu, ai ngờ mới vừa cử động lại bị cậu kéo lại ôm trong lòng, miệng nói mớ, "Nhạc Hi, đừng đi..."
Kiều Nhạc Hi nhẹ nhàng vỗ cậu, giọng nói nhẹ nhàng mà chính mình cũng không biết, "Không đi không đi, anh cứ an tâm ngủ đi...."
Lúc sau cô cũng mơ mơ màng màng ngủ quên.
Bị nóng sốt