
y bị người ta chỉ trỏ trên
đường đâu.”
“Đề tài câu chuyện, ân
hừ?” Hắn nheo lại mắt nhìn nàng. Nghe ngữ khí nàng, giống như đối với việc “Đề
tài câu chuyện” rất có ý kiến, nhớ lại ngày đó hắn cũng là người bị hại.
Tiểu Tiểu lập tức phát
hiện chính mình lỡ lời, nhanh chóng ngây ngô cười giả dối.“A, tóm lại chúng ta
nói nhỏ một chút, làm đơn giản thôi, không tổ chức yến tiệc cũng không ngại. Có
được không?”
“Việc này lại tiếp tục
thảo luận sau! Buổi tối đưa cha nàng đến vương phủ, ta mời ông ăn bữa cơm,
thuận tiện cùng lão nhân gia tâm sự về chi tiết thành thân. Chờ ta tiến cung
đã, hoàng thượng muốn nghe ta bẩm báo công việc trị thủy thành Tế Châu, hẳn là
gần ngọ sẽ về.” Phàn Ngưỡng Cực lau lau miệng rồi mới đứng dậy.
Tiểu Tiểu đưa hắn đến cửa
lớn, khi hắn lên xe ngựa còn cùng hắn vẫy vẫy tay, nhìn hắn rời đi. Còn hắn thì
nhìn thân ảnh Tiểu Tiểu dựa cửa mà đứng, đáy mắt đầy ôn nhu.
Một màn này trước kia hắn
chưa bao giờ dám mơ mộng qua, mà từ nay hắn sẽ không cô đơn một mình, hắn có
người nhà.
Không bao lâu, Phàn
Ngưỡng Cực liền vào cung, một đường hướng thẳng đến thư phòng hoàng thượng,
nhưng còn chưa kịp nhìn thấy hoàng thượng, hắn lại bị thái hậu ngăn cản ở hành
lang gấp khúc.
Thái hậu nhìn thấy hắn
cũng không chào hỏi, chỉ trừng đôi mắt đầy nỗi hận nhìn hắn. Phàn Ngưỡng Cực
thở dài, nhìn hoàng tẩu như già đi, giờ phút này lại có chút đồng tình với bà
ta.
“Thái hậu tìm ta có việc?
Chờ bổn vương gặp qua hoàng thượng, lại đến Ninh Quân cung thăm hỏi.” Phàn
Ngưỡng Cực nhàn nhạt nói.
Thái hậu nheo mắt lại.
“Chờ ngươi đi gặp hoàng thượng lĩnh thưởng sao? Ta không cần, hiện tại ta sẽ
cùng ngươi nói, không cần ở Ninh Quân cung, cứ ở trong này thôi, dù sao ai gia
cũng không còn gì để mất!”
Nhìn thần thái điên cuồng
của bà ta, Phàn Ngưỡng Cực nhíu mày. Đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy
thần thái này ở trên mặt cung nhân, trước đây phi tử thất sủng cũng thường
xuyên nhìn thân ảnh phụ hoàng hắn mà lộ ra loại ánh mắt này, sau đó lại dùng
ánh mắt ôm nỗi này hận này mà nhìn hắn, phảng phất bất hạnh của các nàng là đều
do hắn làm hại.
Hắn có chút thương hại
với cố chấp như vậy, hiện tại đã có người trong lòng, hắn có thể hiểu được loại
đau khổ không chiếm được vì yêu. Thái hậu bị lạc giữa quyền lực đã lâu, hắn hy
vọng để cho sự phẫn nộ bà ta một lối ra, bằng không vừa khó bảo toàn bà ta lại
có khi hại người hại mình, hắn cũng không muốn vì vị hoàng tẩu này mà không còn
đường về.
“Được rồi, nhưng bổn
vương không thể ở Ninh Quân cung quá lâu.” Phàn Ngưỡng Cực rốt cục cũng nhượng
bộ.
Thái hậu dẫn hắn đến Ninh
Quân cung, nhưng một bước vừa tiến vào cung thái hậu, cảm xúc của bà ta lại
càng không thể khống chế.
“Bình quận vương, ai gia
rốt cuộc khi nào chọc tới ngươi, ngươi cứ đối đãi ai gia như vậy? Huynh trưởng
ta bị giam trong lao, cháu ta bị trừ bỏ chức quan, Lí gia chúng ta thất bại
thảm hại, như vậy ngươi có thỏa mãn chưa? Sau này không người có thể đối địch
với ngươi, tiếp theo là gì? Ngươi muốn làm hoàng đế sao?” Thái hậu lời nói mang
theo châm chọc.
Phàn Ngưỡng Cực lắc đầu.
“Người của Lí gia có rất nhiều cơ hội, nhưng không có hảo hảo biểu hiện. Nếu
không phải như vậy, cho dù hoàng thượng cố ý động vào Lí gia, cũng không thể
nào tìm thấy danh mục. Hoàng tẩu, tuy người là nữ nhi do Lí gia gả ra, nhưng
người cũng là thân nương (mẹ ruột)của
hoàng thượng, hẳn là nền lấy phúc lợi hoàng thượng làm ưu tiên nhất.”
“Hoàng nhi ta đã thay
đổi, hắn hiện tại cũng không nghe mẫu thân ta nói. Đều là ngươi, ngươi mê hoặc
hắn, làm cho hắn nghĩ ngươi là bằng hữu. Kỳ thực hắn nào biết, lòng muông dạ
thú kia!” Thái hậu nói xong còn mang theo oán hận, trong lời nói tràn ngập
khinh thường.
“Nếu ta muốn làm hoàng
đế, mười lăm năm trước thời điểm khi phụ hoàng băng hà là có thể làm, phụ hoàng
đến trước khi chết đều hy vọng ta có thể thay đổi chủ ý. Cho nên hoàng tẩu,
ngươi thật sự là hiểu lầm bổn vương.” Ban đầu việc này Phàn Ngưỡng Cực không
muốn nói, nhưng hiện thời hắn hy vọng có thể hóa giải oán hận thái hậu, bằng
không chỉ là thương tổn lẫn nhau mà thôi.
“Làm sao có thể?! Ngươi
gạt người!” Thái hậu căn bản không tin.“Nếu không phải vì ngươi, hiện nay làm
sao có thể có tình cảnh này? Nếu không phải ngươi, con ta…… Hoàng nhi như thế
nào đối đãi mẫu thân ta như vậy? Ngươi nếu ép ta, ta sẽ tự tay giết ngươi, còn
có người trong lòng ngươi.”
Một câu cuối cùng của
Thái hậu làm cho Phàn Ngưỡng Cực tức giận bừng bừng, hắn có thể dễ dàng tha thứ
bà ta phát tiết cảm xúc, nhưng không thể cho phép bà ta có ý đồ thương tổn
người của hắn. Ai cũng không thể động đến Tiểu Tiểu dù chỉ một cọng tóc!
“Ta vốn vô tình bị cuốn
vào hết thảy này, nếu không phải ngươi uy hiếp bổn vương, bổn vương tuyệt không
nguyện cùng ngươi đối địch.” Hắn âm thanh trầm thấp mang theo sức lực, trực
tiếp bức ép thái hậu. “Nếu ngươi cố ý phát tiết hận ý, vậy nhằm vào bổn vương
đi!”
Thái hậu lui về sau hai
bước, ánh mắt ngắm đến cây kéo trên kệ bên cạnh, liền thuận tay quơ k