
giờ chia tay, em hãy tin anh, chúng ta sẽ mãi mãi
hạnh phúc.
Mãi mãi
rốt cuộc là bao lâu, Văn Hạ không biết nhưng cô biết, cuối cùng mình cũng phải
lựa chọn tình yêu hoặc tình thân, kiên trì theo đuổi hay yên phận chờ đợi. Ba
năm rồi, cô có cảm giác mình vẫn là một đứa trẻ, chuyện gì cũng dựa dẫm vào Tô
Mạch. Rời xa anh, cô sẽ không tìm thấy phương hướng, cô sẽ không sống nổi mất.
Sáng sớm mùa hè ở thành phố Cát Lâm không bao giờ có
cảm giác lành lạnh. Văn Hạ vô cùng lười, cô thà chịu nóng cũng nhất quyết không
xoay người đổi tư thế, cứ như vậy nằm gọn trong long Tô Mạch đợi anh dậy mở cửa
sổ hoặc điều hòa. Tô Mạch cũng chẳng siêng năng gì cho cam nhưng khi hai người
cùng lười thì kẻ lười hơn kia sẽ thắng. Thế nên, chẳng còn cách nào khác, Tô
Mạch đành phải dậy mở cửa sổ, nhưng không cẩn thận, anh quá tay kéo mở rèm cửa,
Văn Hạ liền làu bàu:
- Ui da, anh làm gì thế? Người ta còn đang ngủ mà.
Văn Hạ có yêu cầu rất cao đối với chuyện ngủ nghỉ,
phải không có ánh sáng, không có tiếng động. Đương nhiên là trừ những lúc cô
rất mệt như hôm qua thì cô có thể ngủ ngay trong bồn tắm được, vì thế rèm cửa
sổ nhà họ rất dày. Còn nhớ hồi đó, Tô Mạch đã phải chạy đi khắp nơi để mua được
bộ rèm cửa này. Anh chiều cô như vậy, ngay cả cô cũng cảm thấy mình rất được
anh chiều chuộng.
- Cưng ơi, anh phải đi làm rồi. Cơm trong lò vi sóng,
lát nữa em hâm nóng lên rồi ăn nhé. Đừng uống nước lạnh, đừng đi chân trần,
đừng không mặc đồ mà đi lại lung tung, đừng làm bừa bộn nhà cửa, đừng...- Tô
Mạch vừa tắm xong, anh nấu cơm sáng, thay quần áo chuẩn bị đi làm.
- Chồng à, anh có biết bây giờ anh càng ngày càng
giống một ông già không? Ngày nào cũng dặn đi dặn lại. – Văn Hạ he hé mắt, thò
mặt ra khỏi chăn, nũng nịu nói.
Tại sao là chiếc chăn chứ? Phải nói thêm về vấn đề này,
Văn Hạ là người hết sức kỳ lạ, bốn mùa xuân hạ thu đông cô đều đắp chăn. Dù
trời nóng như thiêu đốt, cô thà bật điều hòa ở mức lạnh nhất cũng phải đắp
chăn. Còn Tô Mạch thì sao? Anh lại rất sợ nóng. Hồi đầu, hai người đều không
ngủ được, sau đó Tô Mạch cũng dần thích nghi với thói quen của cô và bắt đầu
đắp chăn bật điều hòa.
- Biết thì tốt! Điều quan trọng nhất là em đừng sang
nhà bên chơi. Nếu anh phát hiện ra e lại chạy sang tìm cậu bé đó thì em cứ đợi
đấy. – Khi Tô Mạch nói điều này, giọng anh nghiêm lại nhưng nụ cười trên mặt
vẫn khiến Văn Hạ có cảm giác như được tắm trong gió xuân, thầm tự hào rằng,
người đàn ông của mình thật đẹp trai!
Tô Mạch đi rồi, đi làm rồi. Văn Hạ cùng dậy ra khỏi
giường. Tuy cô là người thích ngủ nhưng lại không muốn nằm ì trên giường. Có
nghĩa là tuy dậy muộn nhưng mở mắt rồi là ra khỏi giường chứ không phải nằm ì
trên đó.
Chiếc chăn bị vứt qua một bên. Cô mặc chiếc áo sơ mi
của Tô Mạch vứt ở bên giường rồi cài cúc lại, sau đó đi chân trần chạy vào bếp,
bím tóc rối tung lắc lư. Nói cho dễ nghe một chút thì đó là cô nàng gợi cảm ăn
mặc linh tinh, còn nói khó nghe thì như kẻ ăn mày không mặc gì trên đường phố.
Dù sao cô cũng đã quen, cô chỉ muốn ở nhà ăn mặc tùy hứng, không rửa mặt, không
đánh răng. Tô Mạch đã nói cô rất nhiều lần nhưng đều vô ích. Cô gật đầu đồng ý
nhưng đều không thực hiện.
Tô Mạch đã nấu cơm để trong lò vi sóng từ sáng sớm. Cô
cầm thìa bê bát chạy ra ban công. Lúc nãy mọi người nên biết, mỗi câu dặn dò
của Tô Mạch đều có lý do. Riêng Văn Hạ cảm thấy trên tầng mười ba thì ai có thể
nhìn thấy chứ? Hơn nữa, nhìn thì nhìn thôi, cũng chẳng động vào được, anh cần
gì phải lo lắng chứ. Vả lại, ai mà chẳng biết trên người mình có những gì chứ?
Đương nhiên, cô không dám nói cho Tô Mạch suy nghĩ của mình, vì như vậy cô sẽ
gặp xui xẻo, không có người giặt quần áo cho cô mặc, không có người kiếm tiền
cho cô tiêu và cô sẽ biến thành kẻ ăn mày thật sự.
Căn chung cư này là món quà mà bà Tô dành tặng cho Văn
Hạ, đến giấy tờ nhà cũng đứng tên Văn Hạ. Tuy lúc đó Văn Hạ nói không cần nhưng
bà Tô vẫn cứ làm như vậy. Vì bà cũng biết, Văn Hạ còn trẻ như vậy mà kiên trì
chờ đợi Tô Mạch suốt bao nhiêu năm, thật sự khiến cho người khác cảm động. Hơn
nữa, Văn Hạ cũng là một cô gái đáng yêu, nên bà rất quý cô. Theo lời bà Tô thì
bà muốn sinh một cô con gái nhưng ai ngờ lại sinh ra cậu con trai là Tô Mạch,
thế nên Văn Hạ đến đã bù đắp vào chỗ thiếu thốn đó, bà dành tất cả tình yêu
thương cho Văn Hạ. Có lúc còn khiến Tô Mạch, con trai bà phải ghen tỵ.
Căn hộ rộng hơn một trăm hai mươi mét vuông, nếu hai
người ở sẽ quá rộng, nhưng Văn Hạ khéo nịnh đã nói đến lúc đó sẽ đón mẹ đến,
chính là mẹ chồng của cô. Khi ấy, mẹ chồng cô vô cùng hạnh phúc. Bây giờ có
được mấy cô gái hiểu được điều này. Tuy Văn Hạ đối xử với Tô Mạch rất tình cảm
nhưng với người khác cũng không kém. Bà Tô nói, Văn Hạ là cô bé thông mình
nhất.
Việc thiết kế căn hộ là do Tô Mạch đem mấy phương án
về cho Văn Hạ lựa chọn. Cô là người theo phong cách sang trọng đáng yêu, chứ
thật sự không phải là giả vờ ngây thơ. Cô thích những đồ vật đáng yêu, đó là
bản tính của con gái thế nên đồ đạc trong nhà họ đi đến