
hỏ dựa dẫm vào
người khác. Thế nên đối với việc lần đầu tiên xa nhà đến một nơi xa lạ, khiến
cô rất muốn tìm người bầu bạn. Và từ đó xuất hiện cái gọi là mối tình đầu.
Theo
lời Tô Mạch, đó không gọi là tình yêu mà chỉ là thứ tình cảm vớ vẩn. Có người
hỏi, rốt cuộc Tô Mạch là ai? Điều này cần phải giới thiệu kỹ một chút. Tô Mạch
là người bạn trai thứ hai của Văn Hạ, mang bề ngoài của công tử, tính cách của
đế vương, vóc dáng của người mẫu, giọng nói của MC, gia đình rất khá giả. Nói
tóm lại, anh là người đàn ông hoàn mỹ trong mắt các cô gái. Điều này tuyệt đối
không ngoa, người đàn ông này thật sự tuyệt vời nhưng có một điểm làm cho anh
không thập toàn thập mỹ đó là học hành.
Nói xa
hơn một chút, quay trở lại mối tình đầu, người bạn trai đầu tiên của Văn Hạ.
Nói thế nào nhỉ? Đó cũng là một chàng trai rất khá về mọi phương diện, đặc biệt
là khuôn mặt, cũng chẳng có cách nào khác, cô là một cô gái xinh đẹp nên phải
tìm một người tương xứng. Còn nhớ hồi đó, cô cũng là một thiếu nữ dạt dào tình
cảm. Cô đã từng viết gì? “Chàng trai đó mang nụ cười như ánh mặt trời đến với
tôi.” Bây giờ nhớ lại, bản thân cô nhớ lại cô cũng cảm thấy buồn nôn. Hết cách.
Lúc đó cô vẫn còn trẻ như vậy mà. Trẻ thì có lí do để phạm sai lầm, có lí do để
phóng khoáng. Bây giờ, cô không còn nhớ rõ cả khuôn mặt của người bạn trai đó.
Con gái thật là vô tình!
Văn Hạ
là mẫu con gái luôn nhận tự mình sống lý trí, giống như đối mặt với mối tình
đầu, cô đã nói thẳng với bạn trai rằng, chúng ta sẽ không có kết quả vì mọi
người đều nói mối tình đầu chắc chắn sẽ không thể lâu dài. Chàng trai thì sao?
Anh rất yêu cô, luôn cười với cô, vậy nên hai người đã thử, vì thế mối tình đầu
đã bắt đầu.
Trong
đám bạn, Văn Hạ nổi tiếng là người thất thường nên khi cô chơi với các bạn
trai, họ đều phải nhường cô, càng nhường thì cô càng lấn tới. Lên đại học, cô
bắt đầu ghét những người xung quanh chứ không còn hòa nhã như hồi học cấp ba.
Một con người kỳ lạ. Cô là người vô cùng đặc biệt, cô có thể cả ngày ra ngoài
chơi với bạn trai, đến tối mịch mới quay về. Cô cũng không thể không thừa nhận
rằng, thời gian đó bạn trai đã giúp đỡ cô rất nhiều, ít nhất là cũng đã lấp kín
nỗi buồn cho cô.
Chàng
trai đó coi cô như trời cao, còn cô thì sao? Cô luôn cảm thấy hai người ở bên
nhau cả ngày thì thật là chán ngắt, cho nên hằng ngày đều phải duy trì một
khoảng cách nhất định nào đó. Vì vậy hai người bắt đầu nảy sinh tranh cãi. Cô
chưa bao giờ nhận lỗi về mình mà luôn đợi đối phương nhận lỗi. Trong mắt mọi
người, cô vô cùng hạnh phúc bất kể là trên phương diện vật chất hay tinh thần
nhưng cô không cảm thấy như vậy. Lúc đó, cô muốn người bạn trai của mình không
như vậy, điều cô muốn là một chàng trai đầu đội trời chân đạp đất, một người có
thể bảo vệ cô, một người mà cô có thể dựa dẫm, chứ không phải là một người con
trai luôn để cho cô quyết định mọi chuyện. Cô thật sự mệt mỏi! Những tháng ngày
mệt mỏi của năm thứ nhất cứ thế trôi qua. Khi vừa vào năm thứ hai đại học, cô
đã nhẫn tâm nói lời chia tay vì cô biết rằng nếu cứ tiếp tục sẽ làm tổn thương
chàng trai đó. Cho dù anh ta khóc, anh ta cầu xin nhưng cô đã quyết định không
yêu mà không yêu thì nên chia tay.
Năm thứ
hai, năm thứ ba dù đã bị phê bình gay gắt nhưng cô vẫn không sửa. Và từ đó cô
bắt đầu trốn học, sáng học sớm mà vẫn chẳng thèm dậy, tiết một vẫn ở trong
chăn, mãi đến chín giờ sáng mới ra khỏi giường, ăn bữa sáng và bữa trưa, thản
nhiên đến lớp vào tiết thứ hai. Tay cô không cầm tiểu thuyết nữa, tiến bộ hơn,
cô bắt đầu đọc sách lịch sử. Từ Tần Thủy Hoàng đến triều Thanh. Về cơ bản, cô
đã đọc hết và đúc rút ra một kết luận, cô thích đàn ông thời Thanh mạnh mẽ và
đầy khí chất. Tịch Nhan, cô bạn cùng phòng nói rằng, cô đúng là hoang tưởng.
Lúc nào cũng thích loại đàn ông theo chủ nghĩa “nam tử hán” thì sau này có lúc
phải hối hận.
Năm thứ
tư là giai đoạn bối rối nhạy cảm, do dự bồi hồi nhất. Văn Hạ cũng vậy nhưng có
lẽ chẳng ai có thể ngờ lựa chọn cuối cùng của cô lại vô cùng dũng cảm, khiến
mọi người bất ngờ như vậy.
Khi Tô
Mạch bước vào, ti vi trong phòng khách không bật, chiếc váy trắng cô mặc hôm
nay đang vứt chổng chơ trên ghế sofa, giày thì một chiếc bị đá ra gần cửa còn
một chiếc lại nằm cạnh sofa. Thấy tình cảnh như vậy, anh biết ngay cô nàng vẫn
chưa nguôi giận.
Chẳng
còn cách nào khác, vì dù sao anh vẫn là nhân viên mới, hơn nữa lại do bạn thân
của mẹ giới thiệu vào công ty, tất nhiên là sẽ có nhiều lời dị nghị nên anh chỉ
có thể cố gắng để chứng minh mình có khả năng hoàn thành tốt công việc mà thôi.
Hôm nay bắt đầu đi gặp khách hàng, ai ngờ gặp xong lại phải đi ăn, đi hát
karaoke rồi đến hộp đêm. Từ trước đến giờ ngoài Văn Hạ ra thì với những cô gái
khác, anh chỉ “đứng xa mà ngắm” thôi, vì Văn Hạ rất hay ghen, hơn nữa có lúc
còn ngốc một cách đáng yêu, mỗi lần anh đi, cô đều đợi anh về để kiểm tra người
anh một lượt từ trên xuống dưới và nói nếu không có mùi người con gái khác mới
cho anh vào phòng.
Hôm
nay, xem ra cô nà