
n trẻ mà.
Gác điện thoại, bà Tống Vận cười lắc đầu. Ánh mắt bà
tràn đầy yêu thương. Đứng bên bà Tống Vận là Lâm Mật – người trợ thủ đắc lực
bao năm nay của bà. Cô ấy hiểu rõ chuyện của gia đình bà, nên cười nói:
- Tiểu Hạ lại mất việc ạ?
- Cực chẳng đã, con bé đó ương bướng hệt như Tiểu
Mạch. Nó không chịu đến đây làm. Lần này, tôi nhất định giải quyết xong chuyện
hôn nhân của chúng, không thể kéo dài được nữa. – Sau khi nói câu này, nét mặt
bà Tống Vận trở nên kiên quyết. Hai đứa trẻ này quá tự do, cần phải tạo cho
chúng chút áp lực.
- Cô ấy còn nhỏ, từ từ rồi sẽ hiểu ra. Hình như bao
năm nay cô bé đó chẳng hề thay đổi. – Lâm Mật nhớ lại khoảnh khắc lần đầu gặp
Văn Hạ. Văn Hạ mặc bộ đồ thể thao Kappa màu tím, đeo ba lô, mái tóc dài thẳng
mượt, khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô gái đó xuất hiện như thế rồi còn cười nói:
- Cháu là Văn Hạ, bạn gái của Tô Mạch ạ. – Hôm đó, nụ
cười của Văn Hạ đã lan tỏa đến mọi người xung quanh.
Bà Tống Vận không nói gì, dường như chính bà cũng đắm
chìm vào luồng ký ức tươi đẹp. Trong long bà thầm tính toán, rốt cuộc phải dùng
cách gì để ép chúng đi đăng ký kết hôn đây. Bà đã thuyết phục xong con trai,
chủ yếu là Văn Hạ, bà phải nghĩ cách mới được.
Văn Hạ vừa đặt điện thoại xuống, còn chưa kịp làm gì
thì chuông điện thoại lại reo lên. Liếc nhìn điện thoại, cô thấy số điện thoại
văn phòng làm việc của Tô Mạch. Cô nằm trên ghế sofa, lười biếng nói:
- A lô! Giám đốc Tô có gì dặn dò thế ạ?
Tô Mạch vốn có cuộc họp nhưng nghĩ đến việc Văn Hạ
phải ở nhà một mình, không biết cô đã ăn cơm chưa nên anh gọi điện hỏi, không
ngờ điện thoại cứ bận mãi. Nếu vẫn không gọi được chắc anh phải bỏ việc mà về.
- Ai vừa gọi điện thoại thế?
- Mẹ anh bảo tối chúng ta về nhà ăn cơm. – Văn Hạ dùng
ngón tay quấn quấn lọn tóc trước ngực nói vẻ ngán ngẩm.
- Này, chiều em đi một mình nhé. Tối anh mới về, được
không? – Giọng Tô Mạch vô cùng dịu dàng. Anh biết chắc chắn Văn Hạ vẫn còn nhớ
chuyện hôm qua.
- Ồ, không phải anh lại không đến đấy chứ? Anh không
đi là em sẽ giận, lần này mà giận thì nghiêm trọng đấy. Kệ anh, em sẽ… - Văn Hạ
tuôn ra một tràng dài. Tô Mạch đều đã thuộc long những câu đó. Ngày nào cũng
vậy, chẳng có chút mới mẻ gì cả.
- Cưng à, anh phải họp. Khi nào về anh sẽ nghe em dạy
bảo. Anh đi nhé. – Chưa đợi Văn Hạ nói xong, Tô Mạch đã cúp máy đi vào phòng
họp.
Văn Hạ tức quá ném điện thoại lên sofa, giậm mạnh hai
chân hét:
- Á…Tức điên mất… Tô Mạch chết tiệt…
Lúc này, Mèo con bên nhà hàng xóm đang hút thuốc, thở
dài rồi lại lắc đầu. Cậu ấy nghĩ, may mà cậu ấy không thích con gái, nếu không
thì thể nào cũng đáng thương chẳng kém gì Tô Mạch.
Văn Hạ chán ghét liền thu dọn đồ đi ra ngoài. Cô đến
nhà bà nội Tô Mạch cách đó không xa, mất khoảng nửa tiếng đi bộ. Tất nhiên là
cô không đi bộ rồi. Cô lười học lái xe mà ngồi xe buýt thì chật chội. Mùa hè ở
thành phố Cát Lâm không chỉ dùng một hai câu là có thể miêu tả được độ nóng.
Nóng như thiêu đốt vậy. Thế nên cô quyết định trang điểm cho thật xinh đẹp rồi
ra ngoài bắt xe.
Lúc cô chọn trang phục cũng phải mất cả buổi. Con gái
đều thích làm đẹp như Tô Mạch không thích cô ăn mặc quá hở hang khi ra đường
thế nên cô không có chiếc váy liền siêu ngắn nào. Tô Mạch nói, đồ nhà họ không
thể tùy tiện cho người khác xem. Có lần Tô Tịch tặng cô một chiếc váy siêu
ngắn, cô mới mặc một lần liền bị Tô Mạch vứt vào sọt rác. Lúc đó, họ còn cãi
nhau một trân khủng khiếp. Khi tâm trạng người đàn ông đó vui vẻ thì anh ta
đúng là thiên sứ còn khi tâm trạng không vui thì anh ta chẳng khác nào ác quỷ.
Cuối cùng, cô cũng đã chọn được một chiếc váy liền có
thiết kế eo cao. Nó làm bộ ngực không được đẫy đà lắm của cô trông to hơn khiến
cô rất hài lòng. Hơn nữa, nó còn che đi phần mỡ thừa ở bụng. Hì hì, nhà thiết
kế vĩ đại. Chiếc váy liền bằng vải cotton trắng có điểm thêm những chấm bi đỏ
đen. Hồi đó, Tô Mạch nói cô mặc nó trông giống như con cánh cam. Cô nói, anh
chẳng biết thưởng thức vẻ đẹp gì cả. Phần eo phía dưới ngực có một chiếc nơ
cánh bướm rất lớn. Cô búi tóc cao rồi quay một vòng trước gương. Cô nàng lười
biếng nhếch nhác lập tức biến thành một cô gái thành thị xinh đẹp, hoàn mỹ. Sao
lại đáng yêu như vậy? Sao lại xinh đẹp như vậy chứ? Ngất mất! Sao cô nàng này
lại có thể tự hào về bản thân thế cơ chứ?
Vừa ra khỏi cửa, Văn Hạ nghe thấy tiếng Mèo con gọi cô
từ phía ban công. Từ từ bước đến, cô khoát túi xách lên vai nhìn cậu ấy nói:
- Sao thế? Cậu muốn đi chơi cùng tôi rồi hả? Tôi không
có thời gian đi cùng cậu đâu.
- Chị gái, chị đừng hiểu nhầm. Con sói đã cất hết
thuốc lá đi chưa? – Mèo con vin lan can ban công thì thào hỏi Văn Hạ.
Cô nàng Văn Hạ này cũng lắm tật xấu: hút thuốc, uống
rượu, đánh mạt chược. Chỉ cần không phải là mấy việc vớ vẩn cô đều biết nhưng
hút thuốc luôn phải lén lút sau lưng Tô Mạch. Thi thoảng hút vài điếu cho đỡ
thèm thôi. Uống rượu ư? Bình thường, không uống, uống rồi thì chẳng ai ngăn cản
được. Đánh mạt chược ư? Cao thủ. Thế nên bà nội Tô Mạch mới hào hứng đánh mạt
chược v