Teya Salat
Hạ Mạch 86°

Hạ Mạch 86°

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323424

Bình chọn: 7.00/10/342 lượt.

Tịch thật sự đau lòng

thay cho Mạc Đông. Đúng vậy. Khâu Tư đã từ chối anh vì cô nói rằng anh không

bằng Tô Mạch.

Mạc

Đông đi rồi, không nói gì mà bỏ đi. Tô Mạch là người bạn tốt nhất của anh. Anh

biết Tô Mạch không có ý gì với Khâu Tư nhưng người con gái anh yêu lại có tình

cảm với người bạn của anh. Anh bị kẹp ở giữa mới là người khốn khổ nhất. Tay

trái viết chữ "yêu", tay phải viết chữ "tình", bên nào cũng

khó bỏ. Cuối cùng, chỉ có thể lựa chọn kết cục im lặng như thế.

Có thể

đến bây giờ Tô Mạch vẫn không biết tại sao Mạc Đông bỗng nhiên lại bỏ đi, tại

sao Khâu Tư đột nhiên nhiệt tình với anh nhưng Tô Tịch biết, đây đúng là giấc

mơ bao năm đè nén lên tất cả mọi người. Nhưng cô không biết liệu giấc mơ này có

là giấc mơ đẹp không? Cô chỉ biết Mạc Đông đã quay về. Cô đã khôn lớn và cô có

thể giành lại hạnh phúc của mình như Văn Hạ.

Minh Ưu

ngồi trong góc và cảm giác luôn có một đôi mắt nhìn cậu, nhưng cậu vờ như không

biết vì cậu đã sớm quen bị chú ý như vậy. Nhiều lúc có rất nhiều người sinh ra

đã phải sống trong môi trường như vậy, không thể kháng cự mà đành phải thích

nghi.

Mộc Du

đứng sau lưng nhìn cái bóng gầy yếu của Minh Ưu. Thực ra, khi vừa nhập học, cô

đã từng nghe nói khoa Mỹ thuật có một nam sinh như vậy. Tao nhã. lạnh lùng, ít

nói, u sầu, cả trường đồn Minh Ưu giống như tượng thần. Từ nhỏ cậu đã có thành

tích đặc biệt tốt, vẻ ngoài hoàn mỹ, gia đình giàu có, lại chưa từng có bạn

gái, thế nên tất cả các nữ sinh đều nghĩ, người con gái thế nào mới có thể đứng

bên cậu. Trước đây, Mộc Du rất khinh thường những cô gái đó nhưng khi thật sự

tiếp xúc với nam sinh này thì cô cũng không tránh khỏi ý nghĩ, rốt cuộc cô gái

thế nào mới xứng với chàng trai này đây?



Tô Mạch

sau khi tan ca liền nói với Văn Hạ về chuyện họp lớp. Thực ra, phần lớn bạn bè

của anh đều biết Văn Hạ, chỉ có điều Tô Mạch ít khi liên lạc với bạn học cấp ba

nên cô cũng không quen họ.

Bình

thường Văn Hạ sẽ vênh vênh váo váo nhưng thực ra cô lại rất sợ gặp người lạ nên

ăn tối xong, khi Tô Mạch đang chơi điện tử đánh quái vật thì Văn Hạ bê cốc nước

hoa quả đến. Cô đứng sau anh nhìn một lát rồi thì thầm:

- Có gì

vui không? Trông chúng xấu xí quá!

- Em có

biết nếu người ta nghe thấy em nói câu này thì em có thể bị đánh không? – Tô

Mạch không ngoái đầu lại mà vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, Văn Hạ lén bĩu môi.

Đàn ông thật tẻ nhạt. Anh trai, chị dâu, người đàn ông của cô đều chơi trò chơi

này, lại còn rủ cô chơi. Cuối cùng người đều từ bỏ ý định đào tạo cô. Thực ra

là gỗ mục không thể chạm khắc



chẳng hứng thú gì với trò này. Từ nhỏ, cô và anh trai thường chơi Mario siêu

cấp. Người ta một mình cũng có thể qua bài, còn cô thì sao? Cô dùng cả đống

người mà không qua nổi bài hai. Thế nên từ nhỏ, cô đã rất ngưỡng mộ những người

chơi điện tử giỏi.

Nhưng

cô không thích chơi điện tử trên mạng. Cô vẫn thích những trò chơi điện tử hồi

nhỏ: đảo mạo hiểm, trận chiến xe tăng, Konami. Thế nên cô xin Tô Mạch lấy cho

cô một chiếc thẻ chơi điện tử. Hằng ngày, cô lấy bộ điều khiển ra chơi rất vui

vẻ. Mỗi lần Tô Mạch nhìn thấy cô như thế lại không nén than thở. Tuổi thơ của cô

bé này thật đáng buồn.

- Anh

em nói sẽ đến thăm em. Em chuẩn bị đi nhé. –Tô Mạch vừa làm việc vừa thuận

miệng nói. Giọng anh nghe có vẻ không vui lắm.

Tại sao

vậy? Bởi vì người anh họ này của Văn Hạ luôn không muốn cô kết hôn. Tuy là anh

họ nhưng sức ảnh hưởng của anh ta rất lớn. Từ nhỏ, Văn Hạ đã rất nghe lời anh

ta, luôn theo đuôi anh ta cho đến lúc trưởng thành. Bây giờ anh ta đã lập gia

đình được hai năm nhưng vẫn luôn tiêm cho Văn Hạ thấm nhuần quan niệm không kết

hôn là tốt. Điều đó khiến cho Tô Mạch đến tận bây gỉờ vẫn không thể cưới Văn Hạ

về nhà, thế nên anh luôn ôm hận trong lòng.

- Thật

ư? Hay quá! Lâu lắm rồi em không được gặp anh em. - Văn Hạ vừa nghe nói anh cô

sẽ đến thì lập tức vui mừng hớn hở, cười híp cả mắt

- Anh

em đi công tác, chứ không phải chủ định đến thăm em. Hơn nữa, hôm đó chưa chắc

anh đã rảnh. - Giọng Tô Mạch có vẻ ghen tỵ như một đứa trẻ.

- Anh

dựa vào cái gì mà nói không có thời gian. Anh em đến, dù anh không có thời gian

thì cũng phải thu xếp thời gian. Còn nữa, anh không đối xử tốt với anh em thì

em sẽ không đi họp lớp với anh - Văn Hạ lập tức nổi xung lẻn. Lúc đầu cô vốn

định dịu dàng nữ tính nhưng rồi trong phút chốc lại hiện nguyên hình.

- Được.

Anh là người lớn không thèm chấp trẻ con. Mai em bảo Tô Tịch đừng đi. Tất cả

đều là bạn học của anh, cô ấy đi làm gì?

- Tại

sao? Tô Tịch muốn đi tìm Mạc Đông mà - Văn Hạ biết Tô Tịch rất thích Mạc Đông.

Sự cố gắng đó cũng gần bắt kịp cô năm xưa.

- Em

thấp giọng xuống được không? Ngày mai Khâu Tư cũng đi đấy. Tô Tịch và cô ấy

không nổi đóa lên sao? - Dù đang chơi điện tử nhưng Tô Mạch cũng không kém cạnh



Tin đồn

lập tức dội đến bên tai Văn Hạ. Cô ngồi bên cạnh anh dịu dàng nói:

- Chồng

ơi, chồng nói xem. Vì chuyện tối qua, em có nên bảo Tô Tịch không đi được không?

- Không

được, Không nói.

- Chồng

ơi, chồng nói đ