
hịu nổi nữa. trời nắng quá! Cô thề, không phải vì cô lười biếng,
không phải keo kiệt mà thực sự là cô không thể đi nổi. Hơn nữa, cô cũng không
bắt được taxi, nên cô mới phải đành gọi điện cho Tô Mạch. Cô không hề muốn quấy
rầy anh làm việc. Cô không hề muốn cản trở việc anh muốn thăng tiến trong công
việc. Thôi vậy. Dù sao cô cũng không chịu nổi nữa. cô cầm chiếc điện thoại
Nokia N81 mới mua ra mở bàn phím ấn nút gọi.
Dưới
ánh mặt trời, móng tay màu hồng càng trong hơn. Ngón tay thon dài cầm chiếc
điện thoại di động màu đen thật đẹp. Trông cô có vẻ ra dáng nhân viên văn
phòng. Tuy là một nhân viên văn phòng vừa thất nghiệp nhưng nghe tiếng nhạc chờ
rất hay ở đầu bên kia, Văn Hạ mỉm cười ngọt ngào. Dù nắng có gay gắt hơn nữa
thì cũng không ngăn cản nổi sự mê hoặc của Tô Mạch đối với cô.
Tô Mạch
thường xuyên đổi nhạc chờ điện thoại. Hơn nữa, đó điều là những bản nhạc chờ
thịnh hành. Bạn bè thường lôi chuyện đó ra làm trò cười nhưng chẳng ích gì vì
Văn Hạ nói, người gọi cho anh nhiều nhất là cô, vậy nên người nghe nhạc chờ
điện thoại nhiều nhất cũng chính là cô. Thế nên nghe mãi cũng thấy chán, thường
xuyên đổi nhạc chờ sẽ khiến cô vui hơn.
- Em yêu,
có chuyện gì thế? – Giọng đàn ông ngọt ngào, tràn đầy yêu thương ở đầu bên kia
vang lên. Bạn đừng nghi ngờ. Khi Tô Mạch và Văn Hạ không cãi nhau, họ đúng là
một cặp tình nhân yêu nhau mặn nồng khiến người ta phải ghen tỵ. Nhưng lúc họ
cãi nhau thì vô cùng khủng khiếp khiến ai nấy đều tránh xa mười trượng.
Văn Hạ
không mỉm cười nổi, như một đứa trẻ phải chịu ấm ức, cô nói:
- Chồng
ơi, ông chủ đuổi việc em rồi. Em không bắt được xe. Anh đến đón em được không?
– Văn Hạ đã dùng hành động thực tế để chứng minh, cô gái mạnh mẽ cũng có thể
làm nũng, mà lại còn rất tự nhiên nữa chứ.
Đầu bên
kia, Tô Mạch im lặng rồi sau đó lập tức truyền đến tiếng phì cười, anh dịu dàng
an ủi cô:
- Vậy ư?
Em giỏi thật đấy. Đây là lần thứ hai bị sa thải trong tháng. Em đang ở đâu để
anh đến đón, rồi đi ăn mừng em lập công.
Văn Hạ
không chịu được việc bị anh trêu chọc nên làm bộ giận dữ nói:
- Đáng
ghét! Anh mau đến đi. Em đang ở Wall Mart. Em sắp chết nóng rồi đây này.
- Được
rồi. em đợi một lát. Anh sẽ đến ngay. Anh phải bàn giao công việc lại cho cấp
dưới một chút đã. – Tô Mạch dỗ dành cô gái đang giận dữ đó rồi gác máy. Sau khi
báo với thư ký một tiếng thì anh lái xe đi luôn.
Tô
Mạch, hai mươi lăm tuổi, hiện là giám đốc bộ phận của một công ty đều phối quy
mô lớn, cũng có thể coi là đã có sự nghiệp. Cấp dưới nhận xét anh là người lạnh
lùng, táo bạo. Lạnh lùng là bởi vì ở công ty, anh rất ít khi cười, đặc biệt là
với phụ nữ. Sau lưng, mọi người nói anh đã lãng phí khuôn mặt đẹp trai của
mình. Táo bạo là năng lực làm việc của anh rất tốt. tuy còn trẻ nhưng đối với
một người mới vào nghề một năm mà nói thì thành tích của anh đúng là không thể
xem thường.
Tại sao
anh chàng Tô Mạch lạnh lùng nghe điện thoại của Văn Hạ thì lại giống như biến
thành một người khác? Tại sao con người nghiêm nghị đó nghe thấy Văn Hạ nũng
nịu thì lại cười một cách đáng yêu như vậy? Đó là bởi cô gái Văn Hạ hai mươi tư
tuổi này chính là người bạn gái mà anh đã yêu trong suốt ba năm hoặc có thể nói
là người vợ chưa cưới. Họ chỉ là chưa đăng ký kết hôn, chưa làm lễ cưới chứ
những điều khác thì chẳng có gì khác với những cặp vợ chồng.
Có
người hỏi, tại sao như vậy mà họ vẫn chưa kết hôn? Văn Hạ nói, bởi kết hôn rồi,
cô sẽ thành thiếu phụ. Cô không thích từ đó. Hơn nữa, cô cho rằng sau khi kết
hôn sẽ phải làm việc nhà. Đó là trách nhiệm của người vợ. Cô vẫn chưa chơi đủ
mà. Hơn nữa, bây giờ và kết hôn rồi thì có gì khác đâu? Xem ra Tô Mạch cũng
đành như vậy. Anh vẫn luôn vốn chủ trương kết hôn sớm, nhưng vẫn chưa nói
chuyện với người nhà Văn Hạ nên chẳng còn cách nào khác. Đại tiểu thư đó không
chịu lấy chồng vì thế anh đành phải sống với cô một cách “phi pháp” vậy.
Văn Hạ
khó chịu ngồi đó, trán toát mồ hôi, mặt hây hảy đỏ. Thời tiết thế này dù có bôi
kem chống nắng cũng chẳng ích gì. Nhưng vì đi giày cao gót nên cô không muốn
vào trong Wall Mart ngồi điều hòa. Phải lựa chọn giữa việc bị dãi nắng hay là
lang thang giữa đường thì cô vẫn chọn dãi nắng, hai chân đi giày cao gót của cô
đã thu lu trên chiếc ghế băng. Thỉnh thoảng có một hai người đi qua cũng tò mò
ngoái lại nhìn cô.
Thứ lỗi
cho cô nhé, cô lười vậy đấy. Theo lời Tô Mạch nói, cô bị mắc bệnh lười, hơn nữa
bệnh lại rất nặng nhưng Tô Mạch vẫn cần cô. Lúc đó Văn Hạ rất buồn, lười thì
sao chứ? Nó cũng chẳng thể làm cô xấu đi được.
Cô đã
quên đây là lần thứ mấy mình bị sa thải. Sau khi tốt nghiệp, cô đến Tế Nam tìm
Tô Mạch. Khi đó, cô suy nghĩ rất đơn gản, chỉ cần hai người ở bên nhau là đủ
rồi, những thứ khác đều không quan trọng. Nhưng sau đó, cô đã phát hiện ra là
mình đã suy nghĩ quá đơn giản.
Đúng
vậy, Tô Mạch vẫn có thể nuôi cô mà không cần cô phải ra ngoài làm việc cả ngày
nhưng cô đã lớn như vậy, lại học đại học ngần mấy năm, cô không thể ở nhà mãi
được. Sau hai tháng ở nhà,