
ới Văn Hạ.
- Tôi cai rồi. Tôi không thích hút. – Văn Hạ xua tay
dáng vẻ tự hào. Thực tế là nếu cô hút thì Tô Mạch sẽ mắng nên cô không dám hút.
- Thật đáng tiếc! Một người bạn của em mới từ Hồng
Kông về. Cậu ấy mang cho em mấy cây thuốc lá Marlboro loại chị thích nhất ấy.
Chụt chụt! Hôm nay trông chị xinh thật đấy! – Mèo con ra vẻ tiếc nuối. Thực ra
trong lòng cậu ấy quá rõ, cuộc sống hằng ngày của cậu ấy ngoài nấu cơm, viết
kịch bản ra thì chỉ còn lại mỗi việc là đấu khẩu với Văn Hạ thôi.
- Xinh ư? Tôi đến nhà bà nội ăn cơm. Không chơi với
cậu nữa. Tôi đi đây. – Văn Hạ vẫy vẫy tay chạy đi. Cô vừa nói với bà nội là cô
sẽ đến ngay. Chắc bà cụ đang nóng lòng đợi cô đến chơi mạt chược, có ba chân
khuyết một là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
Văn Hạ thong dong chạy đến cửa tòa nhà, bỗng nhiên cô
nhớ ra là mình vẫn chưa khóa cửa. Chứng bệnh vội vàng, hấp tấp của cô nặng quá
rồi. Mỗi lần ra ngoài, cô đều nghĩ là mình chưa khóa cửa, kết quả chạy về đến
nhà thì cửa đều đã khóa rồi. Mỗi lần ra đường không có chuyện gì thì cô lại
kiểm tra điện thoại, ví tiền và đều quên chúng. Thế nên tuy bình thường cô rất
qua loa đại khái nhưng hiếm khi đánh mất đồ.
Cô đang nghĩ xem có cần quay về nhà không thì có một
bóng người dong dỏng cao lướt qua mặt cô. Thật đúng là rung động lòng người!
Văn Hạ nghĩ, đẹp trai quá!
Chàng thanh niên đó khoảng hai mươi tuổi, người dong
dỏng cao, chưa đến một mét tám. Vì Tô Mạch cao một mét tám lăm nên cô hiểu rất
rõ về chiều cao của đàn ông, về cơ bản là cô có thể ước chừng bằng mắt được. Cô
luôn chê Tô Mạch cao quá! Chàng trai đó có khuôn mặt trắng trẻo. Thật đấy!
Trắng như trứng gà bóc, giống như các ngôi sao quảng cáo sản phẩm dưỡng da trên
ti vi vậy. Đôi lông mi cong cong, đen nhánh. Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng. Văn
Hạ phát hiện ra mình thật vớ vẩn! Con nhà người ta mới lớn có chừng đấy. Hơn
nữa, cô đã có Tô Mạch rồi, nhìn gì chứ? Cô xoay người chuẩn bị bỏ đi. Đương
nhiên, lúc này cô đã quên mất chuyện mình đã khóa cửa nhà hay chưa rồi.
- Chào chị! Xin hỏi nhà Mèo con ở tầng mấy ạ? – Giọng
cậu thanh niên đó thật trong trẻo, cực kỳ nhẹ nhàng, nghe mà lòng Văn Hạ thấy
xốn xang. Cô thầm nghĩ, Tô Mạch ơi Tô Mạch, không phải em háo sắc, tự cậu ta
tìm đến em đấy nhé. Em chỉ nhìn, chỉ nói chuyện thôi, không thể coi là phản bội
anh được.
- Cậu tìm Mèo con hả? Nhà cậu ấy ở tầng mười ba, phòng
1302. – Nụ cười của Văn Hạ lúc này hệt như thiên sứ. Nếu ai quen cô mà nhìn
thấy cô lúc này như vậy chắc chắn sẽ coi thường cô, thấy trai đẹp là không bước
đi nổi.
- Cảm ơn chị. – Lông mi cậu thanh niên đó chớp chớp,
nhẹ nhàng nói câu cảm ơn rồi quay người bước vào thang máy. Văn Hạ há hốc mồm
nghĩ, Tô Mạch nhà mình vẫn là tốt nhất, anh ấy nhiệt tình với mình như thế. Cậu
thanh niên này giống như băng đá vậy. Thật là lạnh lùng!
Cậu thanh niên đứng trong thang máy nhìn cô gái xinh
đẹp đang ngơ ngẩn bên ngoài, trên khuôn mặt trắng trẻo của cậu ta nở nụ cười
kín đáo. Nếu Văn Hạ nhìn thấy chắc chắn sẽ thấy hoa xuân đua nở trong nháy mắt.
Hôm nay cũng không phải ngày lễ tết gì, tại sao ngoài
đường lại đông người thế nhỉ? Có mỗi việc gọi xe mà mất cả buổi. Ban đầu, Văn
Hạ còn đứng ngay ngắn, ra dáng cô gái hiện đại, nhưng được một lúc, lưng cô đã
cong lại thể hiện sự chán nản. Nóng chết đi được! Đứng thêm lát nữa sẽ say nắng
mất thôi. Đúng là cô nên đi học lái xe. Trước đây, cô nghĩ có Tô Mạch cũng như
có lái xe riêng. Bây giờ anh tài xế Tô Mạch đó cũng đình công nên cô mới rơi
vào hoàn cảnh khốn khổ thế này. Đáng ghét!
Sau khi đứng bên đường khoảng mười lăm phút, Văn Hạ
lấy di động ra gọi cho Tô Mạch. Kết quả, đầu tiên là một bản nhạc nhẹ nhàng
vang lên, sau đó người phụ nữ chết tiệt đó nói không có người nghe máy. Chắc
anh ấy vẫn đang họp nên để điện thoại ở chế độ im lặng.
Văn Hạ yêu cầu Tô Mạch chỉ được phép tắt máy ở giờ thứ
hai mươi lăm. Có giờ thứ hai mươi lăm không? Không có. Thế nên anh không được
phép tắt máy. Vì sợ điện thoại di động đột nhiên trục trặc và cô nàng Văn Hạ
ghê gớm nên anh luôn để sẵn trong túi hai cục pin điện thoại di động. Cô gái đó
ghê gớm như vậy, còn Tô Mạch thì sao? Anh cũng chưa bao giờ dám tắt máy, không
dám để cô tìm mà không thấy. Vì anh biết Văn Hạ mà khóc thì đúng là trời long
đất lở.
Cúi đầu hậm hực tắt điện thoại, Văn Hạ ngẩng lên, xe
taxi vẫn có người. Vừa hay lúc đó, có một chiếc xe buýt đi đến. Văn Hạ chẳng
lấy gì làm vui vẻ bước lên, bỏ một đồng vào hộp. Không có chỗ ngồi, cô đành
phải đứng ở gần cửa. Một trận lắc lư khiến cho cô say xe lên xuống. Cuối cùng
cũng đến nơi nhưng ôi trời ơi, cô đang đứng ở cửa trước, xuống xe ở cửa sau,
người thì đông nghịt, chen mãi mới đến được cửa sau. Đến nơi thì xe đã chạy rồi
nên cô đành đứng thêm một bến nữa.
Cô phải đi bộ ngược lại mười phút mới tới nhà bà nội.
Sớm biết thế này thì thà đi bộ cho rồi, việc gì phải làm khổ mình như vậy chứ?
Cô bước lên tầng đang định ấn chuông thì cánh cửa đã
mở ra. Sau đó là một bà cụ phúc hậu đeo mắt kính nhỏ đứng bên cửa với vẻ k