Teya Salat
Gửi Người Tôi Yêu

Gửi Người Tôi Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323783

Bình chọn: 8.00/10/378 lượt.

n

hồng thủy, giống như tấn công trước để phủ đầu đối phương vậy, làm cho đối

phương cũng phải bó tay. Cuối cùng, rõ ràng là mình đúng, nhưng anh vẫn phải

cúi đầu xin lỗi.

Ha ha…

Vịt Donald, Chuột Mickey của anh đến đây.

Nhà ga.

Quảng trường trước sân ga.

Thỉnh

thoảng lại có người va vào Hứa An Ly, hoặc giẫm lên giày của cô. Dòng người qua

lại đông như mắc cửi. Trên cao mặt trời vẫn chói chang như thiêu như đốt, không

mảy may có một chút gió. Cây cối tĩnh lặng chẳng khác nào những cô thục nữ. Cô

cảm thấy mùi tanh tanh mặn mặn của nước biển dường như đang phảng phất đâu đây,

thậm chí còn nghe thấy cả bọt sóng va đập vào bờ biển. Tiếng thủy triều phảng

phất truyền lại, lướt qua tai thật là êm ái.

Đằng

kia có người không ngừng gọi: “Sinh viên mới đại học B, qua đây…”

Lách

qua dòng người đông đúc đang phả ra những luồng hơi nóng bức, cô tìm được một

đường đi nhưng lại không nhìn thấy cái người lúc nãy lớn tiếng gọi đâu. Đông

người thế này khiến đầu óc cô choáng váng, mất hết cả phương hướng, xém chút

nữa là va vào một nam sinh.

“Xin

lỗi.” Hứa An Ly một bên cúi đầu nhận lỗi, một bên cố gắng chen ra. Chính cô

cũng chẳng biết cứ phải chen chúc như vậy đến khi nào. Đúng lúc đó, có một âm

thanh vọng lại.

Hứa An

Ly chỉ chăm chăm kéo chiếc va li ra phía ngoài, không để ý tới người đang nói

chuyện với mình.

“Là

sinh viên mới đại học B phải không?” Âm thanh tăng thêm mấy đề xi ben nữa.

Hứa An

Ly ngẩng đầu lên tìm kiếm.

“Hỏi em

đấy? Em không nghe rõ sao?” Dáng vẻ của người kia dường như hơi khó chịu.

Hứa An

Ly quay người sang, lập tức va phải một khuôn mặt khá xinh đẹp đang nhìn cô,

ánh mắt giận dữ.

Ánh mắt

ấy, giống như tia cực tím trong suốt, chỉ trong nháy mắt đã nhìn xuyên thấu cả

nội tâm, khiến cô sợ hãi đến không nói nên lời. Trước mặt người đó, Hứa An Ly

trông giống như một đứa trẻ đang làm sai một việc gì. Ánh mắt soi xét của cô ta

làm cô luống cuống, thậm chí hơi có chút hoảng loạn.

“À! Em…

Em là sinh viên mới của trường đại học B.” Dù có chút căng thẳng nhưng cô vẫn

thấy vui.

“Đi

theo tôi!”

Cô gái

vừa nói dứt câu liền sải bước đi về phía đông của quảng trường. Cách nói chuyện

và cách đi bộ của cô ta giống hệt nhau, lạnh lùng và dứt khoát. Hứa An Ly nhanh

chóng bị tụt lại một đoạn. Hai chiếc túi làm cô hơi chật vật. Cô muốn gọi chị

ta quay lại giúp, nhưng lại ngại không dám nhờ. Khi phát hiện thấy người đi

cùng mình đang bị tụt lại phía sau một đoạn, cô gái liền đi chậm lại, quay đầu

nhìn Hứa An Ly.

“Nhanh

lên, nhanh lên, tôi đợi!”

Chiếc

túi trên tay An Ly nặng như đá. Cô gái đành quay lại giúp cô xách hộ chiếc kia.

“Không

xách được thì vứt nó đi.” Chị ta nói giọng lạnh lùng.

“Phù!”

Hứa An Ly dừng lại thở ngắt quãng!

Sắc mặt

cô đột nhiên trở nên nhợt nhạt, nhíu mày nhìn cô gái lạ. Ánh mắt chị ta lạnh

đến lạ thường. Nếu không phải là lần đầu tới Thanh Đảo, Hứa An Ly sẽ cho chị ta

một cái tát!

“Tôi

nói là vứt cái va li đi!” Nói xong, chị ta giằng chiếc va li khỏi tay Hứa An

Ly, đi thẳng về phía trước.

“Xin

lỗi chị, làm phiền chị rồi.” Mặc dù không mấy hài lòng nhưng Hứa An Ly vẫn phải

lễ phép ngỏ lời cảm tạ.

Đại học

B nằm ở phía đông của thành phố Thanh Đảo. Nhà ga nằm ở khu thành cổ phía tây.

Xuyên suốt toàn thành phố, dọc theo bờ biển quanh co, từ tây sang đông, những

con đường nhấp nhô, cao thấp đan xen nhau, cây cối được trồng dày đặc, bị ánh

mặt trời chiếu rọi tạo thành vô số vệt sáng rơi xuống mặt đất, lúc thì lung

linh, lúc thì ảm đạm.

Ánh mắt

của Hứa An Ly luôn hướng ra ngoài cửa xe, là ngẩn ngơ hay bất an? Không thể nói

rõ được. Tóm lại, nó là một thứ cảm giác rất hỗn tạp.

Trước

mắt Hứa An Ly đôi mắt đau buồn của mẹ và phong cảnh đẹp của thành phố cứ thay

nhau hiện ra. Nhưng rất nhanh, những hình ảnh ấy đã được thay thế bằng một

người khác. Không biết lúc này, bạn trai cô đang làm gì? Anh còn là Vịt Donald

của cô trước đây nữa không? Có còn là người chưa nói được câu nào đã đỏ mặt?

Hay cứ mỗi lần tức giận lại không thèm nói chuyện, mặt buồn rầu, ngồi dưới gốc

cây nhìn lên trời nữa không?

Đã ba

năm không được gặp anh… Ba năm rồi. Khuôn mặt quen thuộc ấy, trong phút chốc cô

dường như không thể nhớ nổi. Còn anh, lúc này anh có nghĩ đến cô không?

Hứa An

Ly nhìn chiếc điện thoại di dộng, đột nhiên nhịp tim đập nhanh hơn gấp bội. Là

số điện thoại quen thuộc… Ngón tay cô run run ấn trên bàn phím.

Thình

thịch! Thình thịch! Tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Khi nghe thấy tiếng tu tu

kết nối máy, trong hoảng loạn, cô không biết vừa đụng phải cái gì, màn hình

hiển thị cuộc gọi kết thúc. May thay, cuộc gọi đã bị ngắt, nếu không thì tim cô

hẳn đã nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thẩm

Anh Xuân mấy ngày nay đều bận rộn ở nhà ga để đón sinh viên mới. Cô hứa với

Đường Lý Dục là sẽ về sớm với anh, nhưng đến tận trưa mà cô vẫn bận. Đường Lý

Dục ngồi trước máy tính cũng đứng ngồi không yên. Lo lắng bất an ư? Không hoàn

toàn như vậy. Nhưng anh vẫn không tài nào tĩnh tâm được, trong lòng anh cứ thấp

thỏm như có chuyện gì đó đang xảy ra