
u, nhưng có thể có nụ hôn. Đúng ra, nụ hôn dài như thế
này là để tặng cho người mình yêu nhất, thế nhưng… Nụ hôn này liệu có tạo ra
tình yêu không? Chính lúc Tần Ca đang chìm đắm trong miềm vui của chiến thắng
bước đầu, đôi môi Hứa An Ly chợt rời khỏi môi anh. Cô nói: “Coi như anh hôn em,
em cũng sẽ không thích anh! Mãi mãi cũng sẽ không thích anh. Anh tin điều em
nói là thật chứ?”
“Anh
tin!” Tần Ca nói: “Cho nên, anh phải không ngừng hôn em, khi em già rồi, khi em
và người đàn ông của em bên nhau, em sẽ nhớ đến lúc anh hôn em, em sẽ thấy hạnh
phúc làm sao.”
Nói
xong, anh lại một lần nữa không màng tất cả và hôn Hứa An Ly. Không! Là cắn
chặt lấy môi cô.
“Cho dù
em không yêu anh, mãi mãi không yêu anh, nhưng em nợ anh rất nhiều nụ hôn, em
biết không? Sẽ có một ngày, em phải trả anh.”
“Lấy gì
trả anh? Tiền a?”
“Không!
Là hôn. Nợ một trả một trăm.”
“Xấu
xa, nợ một trả một, coi như là lãi, anh cũng quá xấu bụng rồi đấy, còn cao hơn
cả hàng có lợi nhuận cao, thật chẳng khác nào giết người.”
Hứa An
Ly dùng tay đấm vào ngực Tần Ca. Lúc này, anh là Hoàng Thế Nhân, cô là Dương
bạch Lao.[1'>
[1'>
Hai nhân vật chính trong một bộ phim cách mạng Bạch Mao Nữ của Trung Quốc. Hoàng Thế Nhân và Dương bạch Lao là
hai nhà oan gia. Hoàng Thế Nhân là địa chủ, Dương bạch Lao là bần nông. Dương
Bạch Lao nợ lương thực của Hoàng Thế Nhân. Hoàng Thế Nhân sau này muốn cướp con
gái của Dương Bạch Lao là Hỷ Nhi, đã ra tay đánh chết Dương Bạch Lao.
“Đúng
là muốn giết em!”
Cô nợ
anh rất nhiều nụ hôn, lấy một trả một trăm. Cô trả nổi không? Nếu dùng nụ hôn
để trả lại nụ hôn, anh và cô sẽ không còn gì rằng buộc nữa. Thế nhưng nụ hôn,
cái thứ này giống như cỏ hoang, lửa càng cháy thì nó càng phát triển mạnh hơn!
Diệt cỏ trừ rễ, có thể trừ được không?
Cô ấy là một người con gái dễ thỏa mãn, dễ
vui, dễ buồn, và thuần khiết. Cô ấy như một nàng thiên sứ đáng yêu. Đáng tiếc
là trái tim của Đường Lý Dục đã bị người con gái khác cướp đi mất rồi. Anh muốn
rũ bỏ hình bóng cô trong trái tim, muốn xa rời hình bóng thiên sứ mà anh ta yêu
quý ngày nào, để rồi nhận ra rằng, tất cả là vô ích…
Sự kiện
Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân chia tay nhau trở thành tin tức nóng hổi loan đi
khắp trường
Những
cô nàng phòng 302 trong ký túc xá cũng không bỏ qua cơ hội buôn dưa lê. Duy chỉ
có Hứa An Ly là không có bất kỳ động tĩnh gì, còn trong lòng cô nghĩ gì thì
không ai biết được. Đúng là ý trời, giờ đây Đường Lý Dục đang phải chịu sự
trừng phạt của ông trời vì những gì mình gây ra. Anh ta nên biết điều đó, bao
nhiêu ngọt ngào mà anh ta được hưởng thì giờ đây sẽ thay thế bằng bấy nhiêu đau
khổ!
Hứa An
Ly cũng không cảm thấy vui mừng vì điều đó. Mấy ngày nay, đã có quá nhiều
chuyện xảy ra khiến cho đầu óc cô lúc nào cũng không yên, cả đêm không ngủ
được. Vì thế mà cơ thể cô cũng gầy đi phần nào. Từ sáng sớm tinh mơ, Hứa An Ly
đã đi đến “Vũ Lâm Cốc” phía sau sân vận động. Sau khi tập thể dục xong, cô tìm
một tảng đá ngồi nghỉ ngơi . Cô cúi đầu nhìn xuống cuốn sách đặt trên đầu gối
của mình, bất chợt tự dưng đỏ mặt, giống như bị ai đó phát hiện ra bí mật của
mình vậy. Cô vô tình đưa tay chạm lên môi… Thấy nóng ran.
Ngày
hôm qua, cô đã trao nụ hôn đầu đời cho một người con trai khác, người mà trước
đây cô chưa hề để ý đến. Cô không phải là một cô nữ sinh quá thanh tao thuần
khiết, cũng chẳng phải quá sôi nổi, lả lướt đong đưa, nhưng cô chẳng những không
cự tuyệt trước thái độ của anh mà lại còn hôn anh một cách say đắm nữa. Một nụ
hôn nồng nhiệt, đằm thắm, nụ hôn đó như đem lại cho cô sự dịu êm đến lạ…
Con
người thật cũng có lúc không thể nào lý giải nổi hành động của chính bản thân
mình.
Nếu như
hồi trung học, cô sẽ không thể nào chấp nhận nỗi hành động dó của mình. Cả đời
cô sẽ không tha thứ cho sự ngu ngốc đó. Nhưng giờ thì khác, cô cảm thấy chẳng
có gì là xấu cả.
Người
mình yêu thì không thể thân mật, còn người mình không yêu thì lại có thể thoải
mái trao nụ hôn đầu đời. Hứa An Ly có nghĩ nát óc thì cũng không thể hiểu nổi
tại sao cô lại có thể hành động điên cuồng đến như vậy? Tuy lúc đó cô đã khóc,
đã đánh, đã mắng chửi để thoát ra khỏi vòng tay anh. Nhưng giờ nghĩ lại, cô
cũng không hề thấy căm ghét nụ hôn của Tần Ca…
Cô cứ
lang thang đi mà không biết đã đi bao lâu rồi, chỉ khi ngẩng đầu lên thì giật
mình phát hiện ra mình đã đứng trước mặt Đường Lý Dục…
Anh ta…
Sao lại là anh ta. Chắc anh ta chưa nhìn thấy bộ dạng thất thần của mình đấy
chứ. Từ khi cô đỗ vào trường đại học B, số lần hai người gặp mặt nhau quả thực
là quá ít. Từ trước đến giờ, anh ta rất ít khi chủ động đến tìm cô, bởi vì bình
thường anh ta còn phải ở bên cạnh bạn gái, làm gì có thời gian dành cho cô.
Hôm
nay, anh ta đột nhiên đến tìm cô, chắc bởi vì Thẩm Anh Xuân đã đá đít anh ta
rồi. vậy anh ta coi mình là cái gì đây? Vật thay thế? Hay chỉ như cái áo cũ đã
mặc qua, hay là cái giẻ lau?
Hứa An
Ly không nói lên được cảm xúc của mình khi đứng trước mặt dld.
Hận?
Ham muốn? Hạnh phúc?...
“Là a