
t cả số tiền tiêu vặt mà mẹ
cho; bạn bè không vui, cô cũng đồng cảm theo…
Bất
ngờ, trong lòng trào lên một cảm giác chua chát khó chịu. Đến mắt cũng chẳng
dám chớp, bởi nếu chớp mắt, sẽ làm từng giọt lại từng giọt nước mắt rơi…
Ngoài
thời gian, không có thứ gì là vĩnh cửu. Trong vũ trụ này, con người trở nên nhỏ
bé như hạt cát.
Cô cũng nhìn anh, đôi mắt mở to nhìn rõ cả
hai màu đen trắng. Từ trong đôi mắt mờ ảo như sương mù ấy, một niềm khát khao
hạnh phúc đang tuôn trào…
Anh xoay người cô lại, ôm lấy eo của cô,
cái ôm tràn đầy yêu thương. Mặc cho cô giãy giụa. Mặc cho cô vặn vẹo. Mặc cho
cô mềm yếu. Mặc cho cô trong vòng tay của anh, rơi vào hạnh phúc một cách hoàn
toàn bất lực…
Chia
tay.
Đường
Lý Dục khăng khăng chia tay Thẩm Anh Xuân. Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu
tiên anh phải tự quyết định và lựa chọn một việc khó khăn, đau khổ nhất như thế
này.
Trong
cuộc sống có nhiều việc không theo ý của mình. Mọi người trong ký túc đều không
ủng hộ quyết định của anh. Đã yêu nhau như vậy, nay lại nỡ lòng nào chia tay.
Đường Lý Dục nhận ra, chia tay không hề nhẹ nhàng như anh nghĩ. Đêm mất ngủ,
đoạn kết của cuốn tiểu thuyết cũng chẳng còn tâm trí nào để viết thêm được nữa,
mặc dù anh đã ngồi suy tư cả ngày trước màn hình máy tính…
Anh
chàng John kia đúng là hơn mình gấp nghìn, gấp vạn lần sao? Để giải thích cho
sự điên rồ này anh cố tìm mật khẩu QQ, mật khẩu MSN của Thẩm Anh Xuân nhưng đều
không tìm thấy.
Đường
Lý Dục nhận ra rằng mình không phải là một con người có trái tim vĩ đại để có
thể bao dung tất cả, anh muốn xem những đoạn trò chuyện trên QQ giữa Thẩm Anh
Xuân và John, muốn biết giữa cô và anh ta có phải đã… Từ nay về sau, cô không
còn là của anh nữa. Cô phải trở về nước Mỹ của cô. Không có cô, anh có thể hạnh
phúc được không?
Trời đã
về khuya, Đường Lý Dục trằn trọc không ngủ được. Sau ngày chia tay, anh đã suy
nghĩ rất nhiều.
Mày mò
điện thoại một hồi lâu, đánh những ký tự lên màn hình rồi lại xóa đi, xóa rồi
lại viết… Chẳng qua cũng chỉ xoay quanh mấy chữ: “Em vẫn khỏe chứ?”
Không
ngờ đối phương lại phản hồi nhanh như vậy: “Em rất khỏe.” Nhìn ba từ này, ánh
mắt của Đường Lý Dục trở nên ảm đạm hơn.
“Nhưng
Anh Xuân, anh không hề vui vẻ như em nghĩ, em biết không? Anh đang nghĩ về em,
nghĩ vì sao em đột nhiên lại lựa chọn trở về Mỹ, về bên cạnh John, nghĩ vì sao
em có thể nhanh chóng quên đi những kỷ niệm và phút giây chúng ta ở bên nhau.
Anh rất muốn biết, trong ba năm qua, em có thực lòng yêu anh không?”
Tuy
nhiên, những lời nói xuất phát từ trong tim ấy, mãi mãi cô không bao giờ nghe
thấy được. Cô không bao giờ cho anh thêm một cơ hội nữa. Cô có biết, lúc này
anh đang nhớ đến cô không? Cô có biết, lúc này anh rất hối hận vì đã chia tay
với cô không? Và cô có biết, lúc anh này muốn gặp cô hơn bao giờ hết, dù có thể
là chẳng biết nói gì? Cô không hề biết.
Ánh
trăng bên ngoài thật lạ thường, có lẽ là đây là ánh trăng lớn nhất, tròn nhất
mà Đường Lý Dục từng được thấy. Nó xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng, khiến
Đường Lý Dục đột nhiên muốn mặc quần áo và đi ra khỏi giường, ra ngoài thử xem.
Có lẽ là đã lâu chưa được nhìn thấy ánh trăng đẹp như vậy, có lẽ, trước đây đã
từng có những ánh trăng đẹp hơn, nhưng Đường Lý Dục lại không hề để ý tới.
Anh
muốn được ngồi lên nguyệt đài ở “Vũ Lâm Cốc”, đó là nơi anh và cô đến nhiều
nhất. Trên chiếc ghế dài, chỗ nào cũng lưu lại mùi hương của cô. Anh muốn đi
tìm linh hồn mà cô đã lưu lại trên cơ thể của anh. Đường Lý Dục nhẹ nhàng rời
khỏi phòng, giống như con mèo đi xuống cầu thang.
Bầu
trời về đêm thật tĩnh lặng. Tất cả mọi tâm trạng cảm xúc đều đã yên giấc, duy
chỉ có một mình Đường Lý Dục là còn thức.
Trong
vô thức anh đi đến “Vũ Lâm Cốc” nằm trên nền đất hơi nghiêng ở khuôn viên phía
sau trường. Gió thổi nhè nhẹ làm lá cây chuyển động, âm thanh xào xạc. Cả khuôn
viên trống trải trở thành một bức tranh với ánh trăng lạnh đầy rực rỡ và khói
sương mịt mù.
Ánh
trăng lặng lẽ rơi xuống trần gian. Đường Lý Dục ngồi xuống chiếc ghế dài, ngồi
lặng yên, ánh trăng đẹp hoa lệ, nhưng rốt cuộc nó cũng chẳng còn được như trước
nữa. Một mình cô đơn, có lẽ đây là ánh trăng lạnh lẽo nhất trong cuộc đời của
anh.
Trong
khoảnh khắc, lúc anh vừa ngẩng đầu lên, có một thứ làm anh giật nẩy mình. Một
bóng đen lóe lên ở phía trước, rồi biến mất. Không phải là trộm chứ, nếu như
đối phương tập kích. Bản năng sợ hãi chiếm cứ toàn bộ trái tim anh. Tuy nhiên,
sau phút hoang mang, tán thủ danh tiếng Đường Lý Dục đã trấn tĩnh trở lại.
Quyết tâm làm một việc vì dân diệt ác, anh nhanh chóng đứng dậy, tìm kiếm bóng
đen kia…
Nhẹ
nhàng, nhanh chóng. Trong bụi cây, không có; trên ghế dài, không có; sau ngọn
núi giả, cũng không có.
Chẳng
lẽ là ảo giác? Hay mình gặp ma? Điều đó khiến người ta phải sởn cả tóc gáy…
Trong
lúc Đường Lý Dục kinh hãi chưa định hình được chuyện gì, anh bỗng cảm thấy ở
chỗ đó, bóng đen từ đâu xuất hiện, di chuyển rất nhanh về phía trước. Để tìm ra
được chân tướng,