
nh phúc của con người đánh bại. Nhưng thực tế thứ hạnh phúc này chẳng khác
nào những đám bụi nhìn thấy phía sau mà không bao giờ theo kịp.
“Vì sao
anh… không yêu em… giống như em yêu anh?” Thẩm Anh Xuân từ từ nhắm chặt đôi
mắt, trong ngực một cảm giác nhói đau.
Đường
Lý Dục chầm chậm đi lại, chầm chậm đưa tay ra. Chầm chậm nửa muốn sát lại, nửa
muốn rời xa. Anh vừa muốn dùng lực để ôm chặt lấy cô, nhưng rồi lại sợ như thế
sẽ làm cô vỡ tan ra mất. Từ trong đôi mắt của Thẩm Anh Xuân, những giọt nước
trong suốt như pha lê đang rơi xuống đôi môi hơi nhợt nhạt của Đường Lý Dục.
Trong
phòng tĩnh mịch như không có một âm thanh nào, cuối cùng anh run rẩy đưa tay
ra, gắng hết sức ôm chặt lấy cô. Có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng. Từ nay về sau,
cô sẽ thuộc về một người đàn ông tên John ở nước Mỹ…
Rất
lâu, Thẩm Anh Xuân nhắm chặt đôi mắt, mặc cho nước mắt tuôn rơi. Trong vòng tay
của Đường Lý Dục, mềm mại, lặng im. Một giây sau, cô muốn mang anh trả lại… Trả
lại…
Ngay cả
khi nói lời chia tay, nhưng cũng phải chào cảm ơn một cách hoàn hảo như đang
diễn xuất cho mọi người xem. Tất cả đã kết thúc. Nhưng Thẩm Anh Xuân vẫn đợi
chờ Đường Lý Dục nói một lời yêu cô, rất yêu, rất yêu, đợi anh nói cho cô biết,
cô là cả thế giới của anh. Dù cho đó là những lời giả dối, thì cô vẫn muốn
nghe. Đúng là cô gái ngốc!
Tí
tách, tí tách. Tí tách, tí tách. Tiếng mưa rơi nhẹ nhàng va vào cửa sổ. Ngoài
trời, sương mù và mưa giăng kín khiến căn phòng trở nên tối đi rất nhiều. Những
chiếc lá đang nhẹ nhàng khiêu vũ trong mưa.
Không
biết trong bao lâu, Thẩm Anh Xuân mới mở mắt trong vô thức như không hay biết
chuyện gì vừa xảy ra. Cô chỉ thấy Đường Lý Dục đang nhìn cô, đắm đuối, ánh nhìn
như sinh ly tử biệt.
Ngoài
tiếng mưa rơi va vào cửa sổ, tất cả đều rất yên tĩnh. Trong phòng, chỉ có cô và
anh.
“Còn
nhớ không?” Đường Lý Dục nói như nhắc nhở.
“Gì
cơ?”
“Em đã
từng nói trên cơ thể em, đâu đâu cũng có nụ hôn của anh. Như vậy sau khi hôn
xong, từ môi, da thịt, đến tóc, từ cơ thể cho đến linh hồn em đều là của anh
rồi.”
“Vì
thế, em không thể chúc anh hạnh phúc!”
“Nhưng
anh sẽ chúc em hạnh phúc! Chúc em và John mãi mãi được hạnh phúc!” Nói xong,
Đường Lý Dục đặt một nụ hôn lên trán của Thẩm Anh Xuân. Anh ôm chặt lấy cô. Cái
ôm như muốn làm cô tan chảy, cái ôm nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta tan vỡ
trái tim!
Bên
ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi. Trong mưa, bỗng có một chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống
không một tiếng động, cô độc lắc lư trong gió…
Cơ thể
của hai người dán chặt vào nhau đến một khoảng cách nhỏ cũng không có. Như bình
thường, linh hồn của cô sẽ quấn vào linh hồn của anh. Nhưng trong lúc này, cô
lại phát hiện ra rằng, linh hồn của cô giống như một thể khí dư thừa được thở
ra từ phổi đang dần rời xa chính cô, cô cố gắng níu kéo, nhưng trong tay vẫn
chỉ là khoảng trống.
Anh
chính là thể khí mà cô thở ra đó sao? Hay cô mới là thể khí mà anh thở ra?
“Anh
Xuân, chúng ta chia tay đi, từ trước tới giờ anh chưa từng yêu em…”
Nhiều em gái chen nhau không phải để đăng
ký thi tiếng Anh cấp mấy, mà là bận học lớp dạy kỹ thuật trang điểm của các bậc
đàn chị, học khí chất, cách nói chuyện và cử chỉ của họ, thậm chí là học những
bí mật để làm sao có thể thu hút những anh chàng đẹp trai học lớp cao hơn.
Sau khi
ăn tối xong, không có việc gì làm, Hứa An Ly đi bộ dọc theo khuôn viên của
trường. Trong trường trồng rất nhiều cây dạ hợp, tán cây to đến nỗi che lấp cả
ánh mặt trời, tạo ra những bóng râm rộng lớn. Đây là loại cây nở hoa, những
bông hoa màu hồng lòe loẹt đầy quyến rũ, chỉ cần một làn gió thổi, chúng sẽ bay
lên không trung, giống như đang khiêu vũ. Ngẩng mặt lên, những cánh hoa đẹp như
nhung nhẹ nhàng rơi trên da khiến cho người ta không khỏi muốn chạm vào. Nó
khơi dậy tất cả những khát vọng từ nơi sâu thẳm nhất của trái tim, giống như
những cọng cỏ non đang từ từ nhú lên…
Hứa An
Ly ngẩng mặt lên, mặc cho những cánh hoa rơi trên da thịt.
Giữa
chẽ cây, có một đàn chim khách đang gọi nhau ríu rít. Ở một góc khuất ít người
để ý, một đôi uyên ương đang ngồi dưới gốc cây, thì thầm như mê sảng, rồi hôn
nhau, thể hiện tình cảm của mình. Đây là những “điều cấm” khi còn là học sinh
trung học. Đừng nói là hôn, hay nắm tay, nếu để thầy giáo bắt gặp, sẽ bị liệt
vào tội “tuyên truyền văn hóa phẩm độc hại”, đưa ra trước lớp thì đúng là mất
mặt. Ngay cả khi chuyển mấy lời nhắn nhủ cũng phải lén lút.
Chốc
chốc lại cúi xuống nhìn điện thoại, chiếc điện thoại vẫn im bặt. Gửi bao nhiêu
là tin nhắn, đến một tin hồi âm cũng không thấy. Cô như linh cảm thấy có điều
gì đó chẳng lành…
Nếu
đúng là vậy, Hứa An Ly nghĩ, cô nhất định phải nói chuyện với anh… Nhớ lại
những lời chị Thẩm nói, chị ấy không những quen biết, mà còn là bạn của anh.
Hứa An Ly chuyển động đôi mắt, nghĩ ra một ý tưởng. Buổi trưa, cô đứng đợi ở
cửa nhà ăn. Sau một hồi nhìn ngang, nhìn ngửa, cuối cùng cô đã tìm thấy Thẩm
Anh Xuân. Hứa An Ly xuất hiện trước mặt Thẩm Anh Xuân với bộ mặt mỉm cười.
“Chị
Thẩm.”