
on gái khác không?”
“Gần
đây anh ấy đang làm gì?”
“Nghỉ
hè anh ấy làm thêm ở đâu?”
“Anh ấy
béo hay gầy?”
“Anh ấy
có thường xuyên nói với chị về em không?”
…
“Đủ
rồi!” Thẩm Anh Xuân cắn chặt môi, bật ra hai tiếng.
“Chị
Thẩm, đừng ghét em vì tội nói linh tinh có được không. Nghe em nói nốt một câu,
nếu chị yêu rồi, chị sẽ hiểu tâm trạng của em lúc này. Cho dù nói thế nào, sau
này, em sẽ phải nhờ chị chỉ giáo nhiều đấy.”
“Đúng!
Tôi hiểu rõ trong lòng cô nghĩ gì, nhưng cô…” Thẩm Anh Xuân cười: “Bây giờ, cô
có hiểu được suy nghĩ của tôi không?”
Hứa An
Ly nhìn Thẩm Anh Xuân một cách khó hiểu.
Thẩm
Anh Xuân chuyển động đôi mắt, mưu kế đã nảy ra: “Cô đương nhiên không hiểu rồi,
tôi quên chưa tắt ấm siêu tốc, ký túc xá sắp bị cháy đến nơi rồi, vậy mà cô vẫn
còn lắc cánh tay của tôi để hỏi bạn trai!”
“A! Vậy
sao!” Hứa An Ly hét lớn một tiếng, chẳng trách chị Thẩm không còn tâm trạng để
nói chuyện nữa. Nói đến chuyện bất cẩn, chính em cũng đã gặp sự cố này rồi.
Dùng ấm siêu tốc đun nước, rồi quên, kết quả là cái bình nóng đến nỗi phát nổ,
thiêu cháy mất một góc của cái ghế sô pha.
“Trước
đây, lúc còn ở nhà, việc em làm hỏng ấm siêu tốc là chuyện thường. Có lần, suýt
chút nữa thì xảy ra hỏa hoạn, may nhờ có người phát hiện kịp thời. Xem xa, trên
thế gian này không phải chỉ có em mới là người bất cẩn, nếu sau này ông già ấy
có phê bình em vì tội bất cẩn, em đã có lá chắn. Chị Thẩm, chị nhanh về đi, rất
nguy hiểm đấy.” Hứa An Ly thật thà an ủi.
Thẩm
Anh Xuân bước đi như muốn chạy trốn khỏi Hứa An Ly.
Không!
Không phải là chạy trốn, mà là cô không dám tin, cũng không bằng lòng tin vào
những việc mà chính mắt vừa nhìn thấy. Trước đây, anh ấy đã từng yêu cô ta, đã
từng có bạn gái, lại còn giả bộ yêu cô đến chết đi sống lại.
Thẩm
Anh Xuân không biết Đường Lý Dục rốt cuộc là bạn trai của ai? Đàn ông mãi mãi là người vô tội, con gái
mãi mãi là người phải chịu đau khổ. Đây là định lý chia tay trong tình yêu, dù
cho bạn có chấp nhận hay không, thời buổi này phần lớn là như vậy.
Vui quá
hóa buồn, bốn chữ này, chẳng khác nào tâm trạng của Thẩm Anh Xuân trong buổi
tối hôm nay, quá là phù hợp. Nhưng vì sao lại như vậy?
Nếu
không vui thì có buồn không? Thượng Đế cũng thật là biết đùa, đùa đến mức làm
cho bạn phải dở khóc dở cười, vừa yêu vừa hận. Có lẽ, đây là vui quá hóa buồn
thật!
Con
người không thể đùa được với số mệnh, số mệnh không thể đùa được với Thượng Đế.
Tòa nhà
số ba ở Thiên Thần Viên là ký túc xá nữ. Căn phòng bốn người, nhưng đêm nào có
ba người ở trong ký túc là cũng đáng ngạc nhiên lắm rồi.
Sang
năm thứ tư, tình yêu mịt mù, tương lai cũng không thể nào đoán trước được, thực
tế chẳng có gì lạc quan. Tâm trạng của mọi người đều bất an, ai biết được mai
sau số mệnh của mình sẽ đi trên con đường nào? Thành phố nào? Ai sẽ chờ đợi
mình ở phía trước?
Khi lão
nhị Dương Như Tuyết còn học năm thứ hai, cô làm người mẫu và quen biết một
người họa sĩ. Vốn dĩ cô ta không có cảm tình với mấy người họa sĩ này. Hơn nữa,
trong năm học thứ nhất, có lần cô đã tuyên bố sẽ không bao giờ chọn những người
làm nghệ thuật để yêu. Cô không thích phong cách kỳ dị của họ.
Mái tóc
dài, tướng mạo lôi thôi, dáng vẻ thì lúc nào cũng phóng khoáng, tự cho mình là
những vị cứu tinh duy nhất của thế giới. Có một câu nói rất hay là: “Thiếu gì
có đấy”. Mô phỏng theo câu nói này là: “Ghét của nào trời trao cho của ấy.”
Cái tay
họa sĩ này tên là Lý Đại Hải, yêu cô người mẫu của ông ta đến phát rồ, đó chính
là Dương Như Tuyết của khu Thiên Thần Tam Viên. Dương Như Tuyết giống kiểu
người Trung Quốc thời kháng chiến chống Nhật, cũng thề sống chết không đội trời
chung với gã này, kiên quyết bảo vệ lời thề trong tình yêu của mình. Dù cho sau
này không có ai theo đuổi, thì cũng không bao giờ cô lấy tay Lý Đại Hải làm
chồng. Cô quyết xin thôi việc, thay số điện thoại. Chưa đến giờ tắt đèn, cô
quyết không về phòng, dù mọi người trong ký túc có nói rằng ông ta không ở đó.
Thật tàn nhẫn! Thật dứt khoát!
Nhưng
tay họa sĩ Lý Đại Hải vẫn quả quyết rằng: “Tiểu Dương là của tôi!”
Dương
Như Tuyết có chiến đấu đến cùng thì gã cũng không hề nản lòng, biết trên núi có
hổ dữ mà vẫn lên núi! Sau nửa năm, đúng như những gì Lý Đại Hải đã nói, Tiểu
Dương đã là của ông ta.
Trước
mặt tất cả chị em trong ký túc, ông ta đã hôn Dương Như Tuyết. Dương Như Tuyết
hạnh phúc ngã trong vòng tay của ông ta. Lý Đại Hải vừa rời khỏi, chị em trong
ký túc đã mắng cô là kẻ phản bội.
Dương
Như Tuyết thú nhận về bí mật cô đã bị ông ta bắt như thế nào: Trong ngày sinh
nhật của cô, ông ta đã tặng cô một căn nhà ở gần bờ biển rộng một trăm mét
vuông, giấy chứng nhận tài sản đặc biệt được trao đến tận tay và nó đứng tên
cô.
Trời
ơi, hơn ba triệu nhân dân tệ!
“Tình
yêu vĩ đại giờ đã phải chịu thua trước tiền bạc.”
“Không
có tiền, ăn bánh bao để có được tình yêu sao? Liệu cà phê có thể thay cho nước
lọc không? Có áo lụa tơ tằm để mặc không?” Dương Như Tuyết đã thay đổi một trăm
tám mươi