Old school Easter eggs.
Gửi Người Tôi Yêu

Gửi Người Tôi Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323984

Bình chọn: 9.00/10/398 lượt.

ng hiến, đó mới là hối hận. Anh đã

muốn điều đó.

Thực sự

là anh đã rất muốn, chỉ là thứ ham muốn ấy đã bị anh giấu kín ở một góc nào đó,

nơi sâu thẳm nhất trong trái tim như một bí mật hạnh phúc. Trong khoảnh khắc

bất ngờ, nó bỗng nhấn chìm, chôn vùi lấy anh.

Một sự

kết hợp hoàn hảo của tình yêu. Mang theo sự đau đớn khác lạ, cô thấy rất mãn

nguyện.

Mang

theo hơi thở nặng nề, anh cũng thấy hạnh phúc không kém.

“Anh

biết không? Cả linh hồn của anh giờ cũng đã thuộc về em rồi. Từ nay về sau

chúng ta không thể tách rời nhau được.”

Đường

Lý Dục lại dùng tay nâng cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Anh Xuân lên. Đôi mắt của

anh mơ màng, nhưng nội tâm lại vô cùng lo lắng và hoảng loạn: “Xuân! Chỉ cần

nghĩ tới sự dằn vặt trong đôi mắt em, là anh lại không dám nhìn em nữa, thậm

chí còn cảm thấy cả đời này anh đã có lỗi với em…”

Thẩm

Anh Xuân từ từ mở đôi mắt đang tràn trề hạnh phúc, dùng ngón tay chặn môi của

anh lại không để anh nói những câu vô nghĩa. Chằm chằm nhìn anh một cách ngọt

ngào. Cô nói từng câu rành rọt: “Em chỉ cần anh! Cần tình yêu của anh! Muốn anh

yêu em, em không thích sự do dự. Dục, anh không được nhìn em bằng ánh mắt day

dứt như thế, em là của anh, cả đời này, anh là của em, mãi mãi, được không?”

“Cảm ơn

em, cảm ơn tình yêu của em!” Rất lâu, từ trong đôi mắt của Đường Lý Dục, những

giọt nước sáng trong đang lấp lánh.

Phải

yêu cô ấy như thế nào, thì mới gọi là tình yêu? Anh đâu có biết. Nhưng anh vẫn

luôn cố gắng để làm như vậy, luôn cố gắng mang đến hạnh phúc cho cô. Cô ấy có

hiểu được những thứ hạnh phúc mà anh đang dành cho cô không? Thứ hạnh phúc mà

anh có thể dành cho cô, vào lúc này, chỉ là một cái hôn.

Không

cầm được lòng mình, Thẩm Anh Xuân gục mặt vào ngực của Đường Lý Dục, dùng sức

ôm chặt lấy anh.

“Dục,

chúng ta đang ở bên nhau, em đã dâng hiến tất cả mọi thứ cho anh, như vậy là

anh đã mãi mãi trong cơ thể của em rồi, vì sao em vẫn thấy rất nhớ, rất nhớ

anh?”

“Anh

cũng giống như em.”

“Thật

sao?”

“Nếu

nói dối em, anh sẽ là một con cún!”

“Vâng

thì chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, được không?”

“Không!

Phải nhiều hơn mãi mãi một ngày!”

“Được!”

Hạnh

phúc giống như không khí, tràn ngập cả khi căn phòng nhỏ bé thậm chí bừa bộn,

tràn ngập cả thể xác lẫn tinh thần của họ. Đây là tình yêu sao? Tình yêu hóa ra

là như vậy? Không nghe thấy, nhưng lại vô cùng ngọt ngào. Vô hình, nhưng nó lại

luôn luôn cho ta cảm nhận rất thực.

Trước

khi Tần Ca trở về, Thẩm Anh Xuân và Đường Lý Dục đã thu dọn xong mọi thứ trong

phòng như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng

khi Thẩm Anh Xuân bắt gặp ánh nhìn của Tần Ca, mặt cô bất ngờ đỏ lên. Sự đau

đớn nơi phía dưới của cơ thể đột nhiên bị tăng lên gấp bội. Cô giống như đang

làm một việc gì mờ ám, vội vàng tránh ra khỏi ánh nhìn đó, giả vờ như đang có

việc, nhanh chóng rời khỏi ký túc.

“Làm

sao vậy?” Tần Ca chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đường

Lý Dục giả câm giả điếc hỏi lại: “Làm sao cái gì?”

A Phong

và Căn Bậc Hai giật giật vạt áo của Tần Ca, cười một cách sâu xa: “Cậu đúng là

lợn thật! Chẳng xứng với biệt danh Vương tử tình ca gì cả.”

Ha ha!

Sau một hồi ngơ ngác, họ phá lên cười.

Giới

trẻ rất nhạy cảm. Mặc dù Thẩm Anh Xuân đã đi rồi, nhưng cô vẫn để trong không

khí tràn ngập mùi hương của sự lãng mạn, của tình yêu… Nó kích thích thần kinh

và xúc giác của tất cả mọi người.

Đây

chính là tình yêu.

Đây

chính là tuổi trẻ.

Nếu đặt câu chuyện này vào địa vị của một

cô gái khác, chắc chắn sẽ không để sóng yên biển lặng, cô sẽ sớm tặng cho anh

chàng một cái tát. Nhưng Thẩm Anh Xuân vẫn là Thẩm Anh Xuân, đây là điểm khác

biệt của cô với những người con gái khác. Cô khôn ngoan! Cô tỉnh bơ như không!

Cô lắm mưu ma chước quỷ!


Một

thời gian khá dài sau khi mọi việc diễn ra, Hứa An Ly mới biết đó là một cạm

bẫy, một cạm bẫy mà cô không hề biết. Và cô là người nằm trong cạm bẫy ấy.

Cạm

bẫy, bẫy cạm.

Hai từ

này đảo qua đảo lại, lại không có cùng một ý nghĩa với nhau. Dường như là để so

sánh một người tốt với một một người xấu, so sánh âm với dương. Nhưng lúc ấy,

cô còn là một thiên thần trong sáng và thuần khiết, cô không bao giờ nghĩ tới

hai chữ ác độc ấy – Cạm bẫy!

Đến năm

thứ tư của đại học, bắt đầu chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp. Phải đọc rất

nhiều tài liệu mới có thể chuẩn bị tốt cho việc viết luận văn. Là chủ tịch của

hội Sinh viên đồng thời cũng là lớp trưởng, dù cho việc công bộn bề, nhưng Thẩm

Anh Xuân không hề xao nhãng việc học tập. Trong năm thứ tư này cũng vậy.

Chỉ có

tiếng giở sách, hơi thở, âm thanh của dòng không khí lưu động. Thế giới này ai

ai cũng đều đắm mình trong sách vở, chẳng ai nghe thấy mọi thứ đang diễn ra bên

ngoài cửa sổ.

Tít!

Tít! Không gian yên tĩnh bất ngờ bị phá vỡ. Nghe như có tiếng kính vỡ. Là âm

thanh của nhạc chuông điện thoại. Khuôn mặt trong cuốn sách đột nhiên cũng

ngẩng lên, nhìn xung quanh, có lẽ là kiểm tra điện thoại. Không sao, lâu nay cô

toàn để chế độ yên lặng. Đây cũng là thói quen của Thẩm Anh Xuân. Nhưng ánh