
không các người ngã bệnh, An Hảo tỉnh lại, hẳn là đau lòng lắm."
Mẹ An gật đầu một cái, cùng ba An nhận lấy cái thìa Lâm thiếu đưa ăn từng miếng từng miếng thức ăn Lâm Nhiên đưa đến.
Trong lúc bất chợt nhớ ra cái gì đó, mẹ An lôi kéo Phương Nam, nhìn cô và Lâm thiếu, nhẹ nói: "Chờ An Hảo tỉnh, chuyện Lí Mộc các cháu có thể giúp dì giấu nó một thời gian không?"
Phương Nam cùng Lâm thiếu liếc mắt nhìn nhau, trầm giọng nói: "Nhưng dì à, chuyện này cũng không lừa được bao lâu."
- "Dì biết rõ, hiện tại thân thể nó còn chưa hồi phục, có thể giấu nhất thời thì giải đi, dì sợ nó làm chuyện điên rồ..."
Phương Nam cùng Lâm thiếu yên lặng gật đầu một cái, lưu lại nhị lão trong phòng bệnh ở cùng An Hảo, hai người nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài. Trên ghế dài ngoài cửa, một bóng dáng có vẻ hơi tiều tụy ngồi đó.
Phương Nam thở dài một hơi, sau lại ngồi xuống: "Không sao, mới vừa tỉnh, hiện tại lại ngủ thiếp đi."
Chung Ý một hơi thở dài nhẹ nhõm, gật đầu một cái.
Một hồi lâu không nói gì, ba người yên lặng ngồi ở trên ghế dài của mình không biết đang suy nghĩ gì.
- "Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, chuyện sẽ phát triển như ngày hôm nay." Giọng nói Chung Ý khàn khàn lại mệt mỏi.
Phương Nam lắc đầu: "Không phải lỗi của anh."
- "Không, tôi có trách nhiệm rất lớn. Ni không phải lúc đầu tôi tự cho như vật là đúng, chuyện cũng sẽ không phát triển tới mức này. Tôi không ngờ, hắn vì An Hảo có thể làm đến trình độ như vậy. Mấy ngày nay tôi vẫn phản phản phục phục nghĩ, nếu trong tình cảnh đó, có phải tôi cũng sẽ làm như vậy. Đáp án là tôi làm không được. Thói quen của tôi trước bất cứ chuyện gì cũng đều lo cho lợi ích của mình, huống chi là vì một người mà buông tha tính mạng của mình. Buồn cười nhất chính là, ban đầu tôi còn như vậy mà tự đại với hắn mà nói những lời đó... Tôi thật sự là một tên khốn kiếp."
Lâm thiếu lắc đầu, thở dài một cái: "Không chỉ là anh, tôi nghĩ tôi cũng sẽ không vì một người mà làm như vậy. Kì thật lần trước tôi cũng đã từng âm thầm không tán thành chuyện của bọn họ. Dù sao hoàn cảnh của bọn họ kém quá xa, cùng ở chung với Lí mộc quá cực khổ. Nhưng hôm nay..."
Phương Nam nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Lâm Nhiên cũng từng nói, Lí Mộc và An Hảo không thích hợp... Tôi cũng từng muốn như vậy, mặc dù hai người có tình cảm, dù sao cũng không môn đăng hộ đối, hơn nữa An Hảo từ nhỏ thoải mái thành quen, quân tẩu quá cực khổ, thật sự không thích hợp với cậu ấy. Tôi hi vọng cô ấy có thể tìm được tình yêu đối tốt với cô ấy, mỗi ngày ở cạnh nhau vui vẻ sống cuộc sống gia đình... Có lẽ chúng ta cũng sai lầm rồi."
#
An Hảo tỉnh lại lần nữa, biểu hiện an tĩnh tất ngoan ngoãn, ba An nói gì liền ngoan ngoãn nghe cái nấy. Không quá hai ngày, bác sĩ liền tuyên bố thân thể An Hảo không còn đáng ngại, có thể xuất viện. Ngày ấy xuất viện, không chỉ có Phương Nam, Lâm thiếu và Lâm Nhiên tới, Tiếu Tiếu, Lưu mỹ nhân và Chung Tình cũng tới. Chung Ý vì trong lòng áy náy không đi, chỉ mời người tặng một bó hoa.
Một nhóm người mang An Hảo trở về nhà. Mẹ An giữ mọi người lại ăn cơm, mọi người biết An Hảo vừa xuất viện cần yên tĩnh nghỉ ngơi, rối rít khéo lời từ chối. Sau khi yên lặng cơm nước xong, An Hảo lấy cớ mệt mỏi muốn về phòng của mình nghỉ ngơi, vừa vào cửa liền lấy di động gọi cho Phương Nam giọng bình tĩnh hỏi: "Phương Nam, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu cũng không cần gạt tớ, tớ nhìn mắt cậu cũng biết cậu đang giấu gì. Tớ chỉ muốn biết... Lí Mộc..anh ấy, anh ấy..."
- "Không có không có, Lí Mộc không có chết!"
An Hảo thở một hơi dài nhẹ nhõm, trong lúc vô tình lòng bàn tay tựu ra một tầng mịn mồ hôi.
- "Vậy. . . . . . Anh ấy bây giờ đang ở đâu? Nếu tớ trở lại thành phố A rồi, anh ấy cũng có thể cùng tớ đưa về, tại sao các người không để cho tớ đi nhìn anh ấy?"
Lần này, đầu bên kia trầm mặc thật lâu không trả lời. An Hảo có chút gấp gáp rồi, giọng nói bắt đầu run rẩy nghẹn ngào: "Phương Nam cậu nói cho tớ biết đi, không phải cậu không biết, nếu không có Lí Mộc, tớ đã chết rồi...."
Sau một lúc lâu, Phương Nam thở dài, trầm giọng nói: "Mặc dù tớ còn không biết cụ thể giữa các người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tớ biết cuối cùng là Lí Mộc che chở cho cậu, mới khiến cậu cơ hồ không chịu bất kì thương tổn gì nặng nề. Không phải là tớ không nói cho cậu, mà là có nói cậu cũng không thấy được. Quả thật Lí Mộc đang ở phòng ICU, bệnh viện Quân Y thành phố A. Cha mẹ hắn cũng đã tới..."
"Tốt, cảm ơn cậu, tớ hiểu rồi." An Hảo gác điện thoại, lau khô nước mắt, đứng dậy mở tủ quần áo, chọn lựa nửa ngày, cuối cùng chọn chiếc quần dài in hoa nhỏ mà lần đầu tiên cô gặp Lí Mộc, sau đó lại mở hộp trang điểm, tinh tế trang điểm thanh nhã.
Đứng trước gương to, nhìn gương mặt mỹ lệ mà tái nhợt trong gương, An Hảo nở một nụ cười, nhẹ giọng nói: "Xin chào, tôi tên An Hảo, một đời an an hảo hảo."
Nhìn con gái ăn mặc thỏa đáng sắp ra ngoài, ba An mẹ An lòng dạ biết rõ, sau khi thở dài một hơi, ba An nói: "Ba đưa con đi."
- "Không, ba, con tự đi."
- "Thân thể con còn yếu, để ba con đưa đi thôi."
An Hảo lắc đầu: "Mẹ, mẹ biết con