
trầm và khí
chất của cậu ta làm anh nhớ tới những năm tháng thanh niên anh tuấn đã
qua của mình. Cận Duy Nghi cũng học được cách thả lỏng, việc công ty
giao lại hoàn toàn cho em trai. Có khi anh lái xe qua quảng trường, thấy cô đang dìu mẹ chầm chậm bước đi trong nắng chiều. Lần đó anh dừng xe
lại chào cô, cô vô tư mỉm cười lại với anh như trong thoáng chốc trẻ lại tới vài tuổi.
Anh chưa từng vòng vo trước mặt Cận Tri Viễn, thường hỏi thẳng cậu ta: “Chị em dạo này thế nào? Có bạn trai chưa?”
Cận Tri Viễn cười, sau đó khóe mắt khẽ nhướng lên, thủng thẳng đáp: “Chưa, em còn sợ chị ấy không gả đi được đây này.”
Hai người đàn ông thảo luận vấn đề này quả thực không thích hợp lắm, Đường
Gia cau mày, ngón tay đặt trên sô pha gõ nhẹ, thở dài: “Cũng đúng, đã
lâu quá rồi còn gì, tôi lại đi tìm cô ấy, không biết cô ấy đã thay đổi
quan điểm về tôi chưa?”
Cận Tri Viễn thoáng nhìn cô gái ngồi cạnh anh, trẻ trung mà cũng rất sắc sảo, sau đó cười mỉm: “Em nghĩ là chưa đâu.”
Đường Gia uống một ngụm rượu, nhẹ nhàng nhả một vòng khói thuốc từ trong
miệng, nói: “Cậu tưởng tôi muốn sống cuộc sống như vậy lắm sao?” Hoàn
toàn thành thật tới mức khiến người ta không phân định được đâu là thật
đâu là giả.
Cận Tri Viễn cúi đầu ngẫm nghĩ, hai đầu ngón tay cũng kẹp điếu thuốc bập bùng như đốm lửa nhỏ. Giọng nói lành lạnh: “Em hiểu.”
Đường Gia thật không ngờ anh chẳng cần đi tìm cô. Vừa mới sáng sớm ngày ra
Cận Duy Nghi đã đùng đùng gọi điện cho anh. Mà anh thì đang ở nhà, mắt
nhắm mắt mở nhìn đồng hồ, cau mày; “Duy Nghi, có chuyện gì thế?”
Trong giọng nói của cô chẳng có lấy một tia lý trí, âm thanh chói tai như
muốn xé toạc màng nhĩ anh ra: “Anh xuống đây.” Đường Gia vội vàng bật
dậy, chẳng nghĩ ra được lời nào ngoài hai tiếng: “Chờ anh.”
Tiếng nói của cô lạnh tanh, tóc rối bù túm thành một bó, hốc mắt sưng đỏ: “Mẹ em mất rồi.” Cô hít phải một luồng khí lạnh rồi ho liên tục. Chẳng
giống như báo tang sự với anh mà là đang tức giận tới cực điểm nên đến
tìm anh xả giận.
Đường Gia im lặng, vòng tay ôm cô, nửa ôm nửa kéo cô về phía anh sau đó mới
hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Nhân viên bảo vệ ngái ngủ đi qua cũng phải
dừng lại vì âm lượng của cô. Đường Gia gật đầu ra hiệu với anh ta, hỏi
lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng Duy Nghi rất lạnh: “Anh lôi nó đi uống rượu phải không? Lúc nó về đã xảy ra tai nạn, mẹ em không chịu nổi cú sốc đó.”
Đường Gia đông cứng tại chỗ, vừa tức giận vừa kinh sợ, nhìn cô từ đầu tới
chân, biết cô không còn tỉnh táo nhưng vẫn lạnh lùng hỏi lại: “Vậy nên ý em là việc bác gái mất là lỗi của anh?”
Duy Nghi không trả lời, thật lâu sau đó dần gục vào vai anh khóc nức nở.
Trông cô thật thảm hại, chỉ mặc mỗi áo ngủ và áo khoác chạy ra ngoài. Đường
Gia ôm chặt eo cô, nhỏ giọng an ủi: “Lên nhà rồi nói.”
Lúc đã vào tới căn phòng ấm áp, Duy Nghi có chút hốt hoảng, chậm rãi đặt
tách trà lên bàn, nắm chặt tay thành trắng bệch: “Đường Gia…em không
trách anh. Nhưng em thực sự chẳng biết làm gì lúc này, bọn họ từng người một đều bỏ đi rồi. Em sợ…”
Đường Gia đứng lên, đi vòng qua bàn trà ngồi xuống cạnh cô, dành cho cô một vòng tay ấm áp.
Khoảnh khắc anh ôm cô vào lòng, anh có cảm giác đoạn đường mình đã đi qua thật là dài, cuối cùng cũng tới được thời khắc này, lúc cô khó khăn đau đớn
nhất đã quay lại tìm anh.
Lúc anh đưa cô về nhà, Duy Nghi im lặng không nói, chỉ nhìn ra phía ngoài
cửa xe, cắn môi, tái nhợt yếu ớt. Lúc xuống xe, cô bước đi về phía
trước, không biết có phải vì lạnh không mà hai vai so lại. Lúc đó Đường
Gia rất muốn vòng tay ôm lấy cô, nhưng anh khựng lại ngẫm nghĩ, vẫn là
thôi vậy.
Thực ra nhân viên công ty họ đã quá quen với anh, lúc tới phúng viếng nhìn
thấy anh ngồi cạnh Duy Nghi nên cũng bàn ra tán vào. Anh tới chẳng vì
chuyện gì, sau đó Duy Nghi hỏi anh: “Sắp Tết rồi, anh mau về nhà đi.”
Anh vờ như chợt nhớ ra nên trả lời rất thản nhiên: “Tuyết rơi nhiều trên đường cao tốc nên hôm nay không đi được.”
Mà đêm đó, Cận Tri Viễn lại vội vàng tới xưởng mới của quản đốc Ngô, hình
như là có việc rất gấp. Duy Nghi nghĩ nhà mình rất lạnh nên đồng ý tới
nhà anh.
Hai người họ hiếm khi có một buổi nói truyện trong hòa bình đến vậy.
Duy Nghi vì uống rượu nên ánh mắt hơi mơ màng, ánh trăng vàng soi rọi một màn sương mờ khiến người khác say lòng.
Hai người nói rất nhiều chuyện, Duy Nghi lười nhác dựa vào cạnh bàn nghe anh kể chuyện lúc nhỏ của mình.
Sau khi đã cạn chủ đề, anh cẩn thận hỏi cô: “Em định cứ sống vậy cả đởi sao?”
Ý nói là cô ế chứ gì? Duy Nghi chau mày, cười với anh, cười tươi thật đáng yêu.
Giọng cô mềm mại như giọng trẻ con : “Em đã lỡ mất người ấy rồi. Đánh mất lâu rồi.”
Đường Gia như bắt được cơ hội hiếm có, hai mắt quét về phía trước vẻ lo lắng, nhẹ nhàng đỡ vai cô, hỏi: “Vậy, em nói cho anh, là em không cam lòng
hay là vẫn yêu anh ta?”
Không cam lòng…. vẫn yêu anh ta?
Đúng, là cô không cam lòng, cô đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu lần. Lúc học đại học, rụt rè cũng được, thẹn thùng cũng được, nhưng vẫn là cô không muốn biến bản thân mình thành ng