Insane
Gió Chớ Động Tình

Gió Chớ Động Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322662

Bình chọn: 10.00/10/266 lượt.

dụ dỗ vợ của bằng hữu……”

Mạc Tình cao giọng cắt ngang:“Tần Phong! Chàng không nợ ta cái gì, không cần dùng tính mạng hoàn lại!”

“Ngươi câm miệng!” Thiếu niên sau lưng ôm sát thân thể nàng, lưỡi kiếm cứa vào da thịt nàng, máu tràn ra thân kiếm.

Mạc Tình đảo qua những gương mặt khó hiểu phía trước, buồn bã nói với Tần Phong:“Năm đó ta cứu tính mạng của chàng, không phải hy vọng chàng

dùng tính mạng để báo đáp…… Tần Phong, hãy sống thật tốt!”

Nàng thừa dịp thiếu niên sơ ý, dùng hết toàn lực nắm chặt thanh kiếm trước mặt kéo về phía cổ họng mình.

Thiếu niên kinh hãi, cuống quít ngăn cản, trong lúc lôi kéo, Mạc Tình trượt chân rơi xuống vách núi……

Tần Phong bay nhanh tiến lên, không thèm để ý thiếu niên đang hua

kiếm về phía hắn, chỉ lo vươn người giữ lấy Mạc Tình, may mắn Nam Cung

Bùi Âm đã dự đoán trước, đánh thiếu niên kia một chưởng cực mạnh từ sau

lưng, hắn chết ngay tại chỗ.

Nhưng thân ảnh tuyệt mỹ của Mạc Tình đã biến mất ngay trước tầm mắt hắn.

“Tình Nhi……” Tần Phong nhìn một mảnh tay áo của nàng trong tay, thả người nhảy xuống……

Tất cả mọi người đứng trên đỉnh Lạc Nhật đều kinh ngạc ngây người,

mặc dù tận mắt trông thấy, nhưng không ai tin Tần Phong thật sự nhảy

xuống.

Cho đến khi Long Thanh Nhi nhào tới gần vách núi lớn tiếng hét:“Tần Phong, tại sao?”

Nam Cung Bùi Âm mới lấy lại tinh thần, xoay mặt nhìn về phía Nam Cung Lăng nói:“Con đi xuống nhìn xem, với võ công của Tần Phong, sẽ không lo đến tính mạng……”

“Vâng!”

Long bảo chủ cũng nói:“Mau, xuống núi!”

Tất cả mọi người vội vàng đi theo Long bảo chủ xuống núi, chỉ có Nam

Cung Bùi Âm nở nụ cười mang ý tứ hàm xúc:“Không ngờ Tần Phong lại nhảy

xuống núi vì một nữ nhân, xem ra buổi hôn lễ này còn thú vị hơn so với

tưởng tượng nhiều.”

Mạc Tình cảm thấy mình không ngừng rơi xuống, tất cả đau khổ trải qua trong đời đều bay đi hết, nàng không sợ hãi, cũng không hối hận, vì Tần Phong mà chết với nàng chính là kết thúc tốt đẹp nhất.

Bất tri bất giác, một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy thân thể mềm yếu như liễu của nàng, “Tình Nhi!”

Nàng mở to hai mắt, không thể ngờ rằng người ôm mình giờ phút này là Tần Phong.

Nàng còn chưa kịp nghĩ thông suốt nguyên do, họ đã lăn xuống sườn

núi, Tần Phong che chở cho nàng tránh đá vụn làm nàng bị thương, còn hắn lại bị đá vụn sắc nhọn làm trầy da, gần như mỗi mảnh đá đều lưu lại vết máu của hắn.

Khi tốc độ giảm xuống, Tần Phong vận đủ chân khí bắt nắm chặt vào một tảng đá lớn, nhún chân, vững vàng bay xuống mặt đất.

Hắn lo lắng cho Mạc Tình, cố hết sức nâng cánh tay đang đổ máu, nhẹ nhàng chạm đến vết thương trên cổ nàng, hỏi:“Đau không?”

Mạc Tình nhất thời không còn khí lực, ngã ngồi bên cạnh hắn:“Tại sao

chàng lại nhảy xuống, nếu vách núi này sâu hơn một chút, chàng cũng sẽ

chết!”

Hắn hít một hơi thật sâu, ấn đùi phải ngồi xổm xuống:“Bởi vì ta đã

hứa với cha nàng, chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối sẽ không để nàng bị tổn thương.”

“Hứa hẹn, trách nhiệm, mắc nợ…… đối với ta chàng chỉ có những thứ đó thôi sao?”

“Vậy nàng muốn gì?” Tần Phong lạnh lùng nhìn nàng:“Lạc phu nhân!”

“Ta……”

Đúng vậy! Một câu Lạc phu nhân làm nàng không có bất cứ tư cách gì

yêu cầu tình yêu của Tần Phong, nàng chỉ có thể nhịn xuống nước mắt tủi

thân, yên lặng cúi đầu.

Bầu trời yên tĩnh, đáy cốc trống trải, nam nhân nàng nhớ nhung gần trong gang tấc, nàng còn oán trách điều gì?

Đây chẳng phải là nguyện vọng lớn nhất của nàng sao.

“Chàng có mang theo thuốc trị thương không?” Nàng hỏi.

Tần Phong gật đầu, cố gắng lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo ở bên hông giao cho nàng, “Cảm ơn!”

Nàng chậm rãi cởi bỏ quần áo của Tần Phong, cố gắng nhẹ nhàng kiểm

tra vết thương cho Tần Phong, may mắn hắn dùng nội lực bảo vệ, trên

người chỉ có vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.

Hôm nay là ngày trăng tròn, vạn dặm không mây, trời đầy sao, ngôi sao sáng nhất vẫn là ngôi sao ở phương đông, chiếu rõ vết máu trên người

Tần Phong.

Nàng cẩn thận giúp hắn lau vết máu, thổi bụi đất dính trên miệng vết thương……

Ngẫu nhiên, nàng nâng mắt lên gặp được ánh mắt tràn đầy nhu tình của

hắn, làm cho nàng không khỏi nhớ tới những ngày Tần Phong còn chưa biết

nàng là môn chủ của Du Mính môn.

Khi đó, ánh mắt Tần Phong chính là như vậy, thâm tình không có một chút tạp niệm.

Nàng tin Tần Phong có yêu mình, mặc dù chỉ bảy ngày mà thôi……

Nàng đang muốn lau vết thương bên hông cho Tần Phong, đột nhiên Tần

Phong bắt lấy hai tay nàng, đẩy nàng ngã xuống tảng đá lành lạnh.

Khi thấy tơ máu trong mắt Tần Phong, nàng đã đoán được Tần Phong đang làm gì. Nàng nhích người ra sau, bất ngờ thân thiết như vậy khiến nàng

chưa kịp thích ứng. “Đừng như vậy!”

“Tại sao? Nàng và hắn có thể yêu đương vụng trộm, tại sao không thể cùng ta?”

“Chàng?” Lửa giận sôi sục của nàng đã dập tắt ngay khi nhìn thấy ánh

mắt đau xót của Tần Phong, vì thế, nàng nhắm hai mắt lại đau khổ mỉm

cười:“Tại sao không thể? Chàng muốn làm gì thì làm, dù sao trong lòng

chàng ta chính là một nữ nhân phóng đãng……”

Câu nói kế tiếp của nàng đã bị cắn nuốt.

Không hề có khúc nhạc dạo và