Polaroid
Giáo Sư Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa

Giáo Sư Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323081

Bình chọn: 9.5.00/10/308 lượt.

tin tớ, có thể. . .có thể là cô ta biết tớ thích anh Tư Tầm, cho rằng tớ bị tổn thương một cách bất công, thật sự là tớ không biết! Cậu. . . . . .” Hạng Doanh Doanh vội vàng tiến lên kéo tay Lâm Nhất Nhiên, ngước mắt trong suốt nhìn cô, sau đó đưa ánh mắt nhìn tới khuôn mặt vô cảm của Trần Tư Tầm đang đứng sau lưng Lâm Nhất Nhiên, vẻ mặt của Hạng Doanh Doanh lại càng thêm lo lắng, giống như sợ là bọn họ không tin: “Nếu không tin, không tin thì tớ sẽ gọi điện thoại cho cô ta, hỏi xem cô ta châm ngòi giữa quan hệ của chúng ta là có mục đích gì! Tớ sẽ gọi cho cô ta, tớ. . . . “ Hạng Doanh Doanh vừa nói vừa lấy điện thoại, làm ra vẻ như muốn gọi.

“Chờ chút!” Lâm Nhất Nhiên giữ tay nữ sinh: “Vậy phiếu điểm của lớp chúng ta biến mất mà không có lý do, biên bản cuộc họp tôi viết để nộp cho giáo viên chủ nhiệm tại sao lại không thấy, mọi người đối với sự trách cứ của nhà trường đều nghĩ là do tôi, giáo viên phụ trách công tác đoàn sau mỗi lần họp đều nói cho tôi biết, cái cô bạn gái có quan hệ thân thiết với cô lúc nào cũng tìm tôi gây khó dễ, tất cả đều là vì bất bình cho cô sao?”

“Bọn họ. . . . .”

“Hạng Doanh Doanh, có thể thật sự là tôi không đẹp bằng cô, không thể mạnh vì gạo, bạo vì tiền như cô, cũng không biết cách trang điểm bằng cô, chỗ nào tôi cũng không tốt bằng cô.” Lâm Nhất Nhiên buông tay, đi đến trước mặt Hạng Doanh Doanh nói tiếp: “Nhưng mà tôi có một điểm hơn cô, cô có biết là gì không?”

(Mạnh vì gạo bạo vì tiền: có điều kiện thuận lợi thì làm việc mới có hiệu quả.)

Hạng Doanh Doanh sững sờ, Hạng Kính và Từ Thụy đứng sau lưng lắng nghe cuộc nói chuyện cũng đang nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất Nhiên.

“Tôi so với cô thì thành thật hơn, tôi cũng biết thân biết phận hơn cô!” Lâm Nhất Nhiên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt được trang điểm tinh xảo ánh lên màu tím nhạt, “Không biết cô đã từng nghe qua câu nói này chưa : Quân tử thẳng thắn vô tư, tiểu nhân dài ưu tư (*), tôi muốn đánh cô thì tuyệt đối sẽ không phải chờ đến lúc lên sân khấu để giả bộ, tôi nhất định sẽ quang minh chính đại đánh cô, giống như hiện tại!”

Lâm Nhất Nhiên mím môi, đột nhiên giơ tay phải lên, tát Hạng Doanh Doanh một cái.

Bốp!!!

Hạng Doanh Doanh không kịp đề phòng cái tát của Lâm Nhất Nhiên, lảo đảo lùi hai bước, ôm má trừng to mắt: “Cô dám đánh tôi?”

“Không phải là cô cảm thấy tôi khi dễ cô sao? Lần này tôi quang minh chính đại tát cô, sao nào?” Lâm Nhất Nhiên ngẩng đầu, kiên quyết mở miệng: “Sau lưng đã đâm tôi một dao thì cũng đừng đứng trước mặt tôi mà tươi cười như vậy!”

“Cô đừng có quá đáng!” Hạng Kính đứng sau lưng Hạng Doanh Doanh tiến lên hai bước, kéo em gái mình ra sau lưng, lạnh lùng nhìn Lâm Nhất Nhiên nói: “Coi như là Doanh Doanh có sai thì cô cũng đừng có quá đáng như thế!”

“Cái gì gọi là coi như? Cô ta chính là không đúng! Hạng người như cô ta có đánh chết cũng đáng!” Đường Cẩm chạy đến trước mặt Lâm Nhất Nhiên, chống nạnh nhìn về phía người đàn ông: “Đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, chả trách các người là anh em ruột, thị phi cũng không phân rõ phải trái!”

“Cô. . . . .”

“Hạng Kính! Việc này cậu cũng đừng can thiệp!” Từ Thụy tiến lên kéo Hạng Kính: “Quả thật là em gái cậu sai rồi!”

Hạng Doanh Doanh ôm má trốn sau lưng anh mình, đưa mắt nhìn đến người đàn ông đứng sau lưng Lâm Nhất Nhiên, trong mắt nén lệ mở miệng nói: “Anh Tư Tầm. . . . .” (con này ko có dây thần kinh nhục chăng?)

“Người khác không được động vào em gái của cậu, người phụ nữ của tôi cũng không phải muốn động thì có thể động vào đâu.” Trần Tư Tầm nắm tay Lâm Nhất Nhiên, kéo cô ra bảo hộ ở phía sau lưng mình, lãnh đạm nói: “Thật xin lỗi, Hạng tiểu thư, tôi cũng giống như Từ Thụy, không có em gái!”

(* Quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích: Quân tử thì lúc nào trong lòng cũng luôn ngay thẳng còn tiểu nhân thì lúc nào trong lòng cũng lo âu – “Quân tử - Tiểu nhân” - Đạo Khổng Tử )

“Nhưng mà. . . . .” Hạng Doanh Doanh hơi mở miệng định nói câu gì, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, lại vội vàng lấy tay quệt đi, cái mũi nho nhỏ đỏ bừng, dáng vẻ trông thật điềm đạm đáng yêu.

“Hạng tiểu thư, tuy phụ nữ mà quá thông minh thì không tốt, nhưng nếu phụ nữ quá ngu dốt thì sẽ càng làm cho người ta chán ghét hơn.” Khuôn mặt của Trần Tư Tầm không chút thay đổi nhìn dáng vẻ Hạng Doanh Doanh khóc đến lê hoa đái vũ, không hề có một chút gì gọi là thương hương tiếc ngọc.

Hạng Kính đứng bên cạnh Hạng Doanh Doanh cảm thấy không thể nghe nổi nữa, tiến lên một bước lạnh lùng quát: “Trần Tư Tầm! Cậu quá đáng rồi đấy! Em gái của tôi chẳng qua cũng chỉ vì thích cậu, cậu có cần phải vũ nhục nó như vậy không?”

“Anh, anh chẳng qua là lợi dụng em. . . .em thích anh!” Hạng Doanh Doanh một phen nước mắt nước mũi, khóc càng lợi hại hơn, hết tay phải đến tay trái giơ lên lau nước mắt, lau đến nỗi hai con mắt đều sưng đỏ.

Lâm Nhất Nhiên đứng một bên thờ ơ nhìn dáng vẻ của Hạng Doanh Doanh, chỉ cảm thấy trong lòng trùng xuống.

“Hạng Doanh Doanh, cô đừng quá đáng!” Lâm Nhất Nhiên kéo tay Trần Tư Tầm, đột nhiên cao giọng nói: “Trần Tư Tầm làm