
ưa bàn bạc để đưa ra phương án giải quyết thỏa đáng, tất cả là một mớ hỗn độn,
không có đầu mối.
"Không có." Anh trả lời Đại Nhi.
"Nói
như vậy, chúng ta chỉ có thể ngày ngày len lén đi theo sau đít anh ta?
Hay là muốn dùng cái phương pháp nguyên thủy nhất, đần nhất nhưng cũng
thông minh nhất?"
"Đại khái đi!" Bao Thành Công nhún nhún vai.
"Tôi cảm thấy được tôi nên đi đến gần anh ta, tương đối có thể hiểu rõ nhiều hơn."
Đại Nhi chống cằm như có điều suy nghĩ, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn hình dáng anh tuấn đang bị vây giữa đám đông.
Theo dõi một người, hơn nữa còn hiểu rõ cuộc sống của người đó, nhất định là hết sức thú vị!
Đại Nhi dáo dác theo dõi Mạc Vô Tâm cả ngày, giờ phút này, cô theo đuôi anh tiến vào một nhà hàng.
Tìm cái bàn trong góc khuất, ngồi vào chỗ của mình, cô len lén nhìn quanh Mạc Vô Tâm.
"Cho cô gái mặc áo lông Pikachu một ly nước cam." Mạc Vô Tâm đưa tay vẫy
người phục vụ, lặng lẽ chỉ chỉ hướng Đại Nhi đang ngồi giao phó.
Mấy phút sau, một ly nước cam được đưa đến trước mặt Đại Nhi.
"Tôi không có gọi, cái này không phải của tôi!" Đại Nhi không hiểu chuyện gì xảy ra, hướng người phục vụ mạnh mẽ khoát tay.
"Là anh ấy muốn tôi đưa tới." Người phục vụ vươn tay, dời tầm mắt của Đại
Nhi sang chiếc bàn của Mạc Vô Tâm phía bên kia, lễ phép nói với cô.
Mạc Vô Tâm mỉm cười, khách sáo nâng ly với cô.
"Ách!" Đại Nhi trên mặt thoáng chốc trở nên ửng hồng, lúng túng.
Anh đây là ý gì?
Anh biết cô theo dõi anh? Còn là. . . . . . để ý đến cô ?
Ha ha! Trong phim truyền hình đều có những cảnh như vậy nha! Đàn ông muốn làm quen phụ nữ không phải đều dùng một chiêu này sao!
Đại Nhi cho là như vậy . . . . . . cô say mê ảo tưởng, trong lòng có mấy phần đắc ý.
Ba phút sau, Mạc Vô Tâm từ chỗ ngồi của anh đứng dậy, liếc mắt nhìn cô một cái, ưu nhã vén vạt áo tây trang ra, một tay đút vào túi quần, thong
thả đi về phía cô đang ngồi.
Đại Nhi hoàn hồn, thấy anh đang
tiến về phía mình, trong đầu hiện lên hình ảnh bảy con nai đang đấu đá
lẫn nhau một cách điên cuồng.
Anh muốn làm cái gì, anh thật sự muốn đến gần để………làm quen với cô sao?
"Tôi có thể ngồi xuống không?" Mạc Vô Tâm đứng lại ở trước bàn của cô, hỏi một cách lịch sự.
"Có, có. . . . . . Có….thể." Đại Nhi líu lưỡi, lắp bắp nói hết câu.
Anh ngồi xuống, lấy ánh mắt hứng thú, tỉ mỉ, không một chút khách khí nào, quan sát cô.
Chính là cô! Lần trước trong Câu Lạc Bộ hại anh thê thê thảm thảm.
"Thế nào? Cô đang lo lắng sao? Sợ tôi ăn thịt cô?" Mạc Vô Tâm nhẹ liếc cô
một cái, con ngươi thoáng chốc hiện lên sự hài hước, bỡn cợt.
Cô không hợp với tiêu chuẩn chọn phụ nữ của anh! Dáng người gầy gò không
có một chỗ nào đẫy đà, làm cho người ta không cảm giác được sự mềm mại
của phụ nữ.
Còn về nhan sắc. . . . . . Quyến rũ hoặc là thuần khiết, cô đều không phù hợp với hai tiêu chuẩn đó.
Điều duy nhất anh hình dung được chính là,"bình thường vô vị.”
Hơn nữa, ngoại hình của cô còn làm cho người khác có cảm giác giống như
người phụ nữ mất đi những đường cong vốn có, thậm chí ngay cả một chút
mùi vị dịu dàng cũng không có.
Còn về trang phục! Cả đời này anh chưa từng thấy ai ăn mặc như người phụ nữ này, đúng là không thể hiểu
nổi, lôi thôi, lếch thếch, cẩu thả hết chỗ nói!
Cô khoác chiếc
áo lông màu đỏ, phía trên có hình Pikachu, cộng thêm chiếc quần jean
đính đinh tán, giày vải rách, tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa, gương mặt
trắng trong thuần khiết, không hề có chút phấn son.
Điều duy nhất chấp nhận được là vóc dáng mảnh mai, có thể nói là cân xứng, da thịt
trắng nõn nà, nếu trang điểm có thể xinh lên một chút.
Phụ nữ như vậy thật sự không khơi dậy nổi hứng thú của anh!
Ánh mắt của anh khiến cơ mặt của cô giựt giựt, nói cái gì cũng đáp không được, ngẩn ngơ một hồi lâu. . . . . .
"Đi theo tôi cả ngày, khát nước không?" Anh ngồi xuống, đưa mắt về phía ly nước cam trên bàn.
"Cô có thể nói cho tôi biết, tại sao muốn theo dõi tôi không?"
Giọng nói êm dịu, trầm thấp bay vào trong tai cô, nhưng lời nói của anh cùng
với suy đoán ban nãy của cô hoàn toàn trái ngược nhau.
Cô suy sụp hạ vai, anh đoán được hành động của cô rồi! Nhưng cô sẽ không thừa nhận.
"Mạc Vô Tâm, ai nói tôi theo dõi anh chứ? Anh có chứng cớ không?" Đại Nhi nhíu nhíu mày tự cho là đúng.
Mạc Vô Tâm nghe vậy nở nụ cười bí ẩn, ẩn chứa một chút thủ đoạn.
Anh mở miệng, chuẩn bị gậy ông đập lưng ông.
"Cô tên là gì?"
"Nghê Đại Tuy."
"Mang tai họa"
"Tôi họ Nghê, Đại trong phấn trang điểm, Tuy thuộc về tuy."
"Thuộc về tuy, Tuy Viễn tuy? Rất ít người dùng chữ kia khi đặt tên, đó là tên thật của cô sao?”
Mạc Vô Tâm vẫn có chút hoài nghi, ban đầu khi thấy tên của cô trên báo cáo điều tra còn tưởng có gì sai sót.
Hiện tại đã được chứng thực, quả nhiên tên tuổi trong tài liệu cũng không lầm, tên của cô đúng là quái dị như thế.
"Ừ, không sai, anh rất thông minh, vừa nói liền hiểu!" Thật đáng ghét! Ba
cô đã qua đời, cũng chẳng trách được, để cho cô mỗi lần giới thiệu mình
thì luôn cảm thấy không được tự nhiên.
"Tốt! Cô Đại Tuy, tôi không biết cô, cô