
cũng không biết tôi, phải không?"
"Ừm, đúng vậy!" Cô vội vã gật đầu một cái.
Cô biết anh, nhưng cũng không tính là biết; hơn nữa anh là nhân vật lớn
như vậy, đương nhiên không biết cô, cho nên lời anh nói là chính xác.
"Như vậy. . . . . . Cô không biết tôi, nhưng lại biết tên của tôi?" Mạc Vô Tâm xảo trá nhếch miệng lên, vui vẻ cười đắc ý.
"Tôi. . . . . ." Ách, bị anh phát hiện rồi! Trong nháy máy Đại Nhi á
khẩu, không trả lời được, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống đất.
Mạc Vô Tâm lại giơ tay gọi người phục vụ.
"Cho cô ấy một phần bánh ngọt Black Forest." Anh nói với người phụ vụ.
"Cái gì?" Đại Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt.
Anh làm sao biết cô thích ăn bánh ngọt Black Forest?
Thật là đáng sợ đó! Vào lúc này, Đại Nhi như ngồi trên đống lửa, núp ở trên ghế cố đè nén sự hoảng sợ của mình.
Mạc Vô Tâm xoay đầu lại, lấy ánh mắt thâm trầm tựa như biển sâu nhìn cô chằm chằm.
"Loại người như cô, công phu mèo ba chân còn muốn điều tra tôi?"
Ánh mắt tràn đầy tự tin, tựa như con hổ đang chễm chệ thao túng con mồi của mình.
"Tôi, tôi. . . . . ." Đại Nhi líu lưỡi, gào thét trong lòng.
"Đại Nhi. . . . . ." Anh mở miệng.
"Làm sao anh biết tên thân mật của tôi?" Cô bỗng chốc trợn to hai mắt, lo sợ nhìn chằm chằm Mạc Vô Tâm.
Loại cảm giác này thật kinh khủng! Tựa như mèo vờn chuột, ngược lại bị chuột thuốc chết, cuối cùng chuột còn cuồng vọng ở bên cạnh thi thể mèo cười
to khinh bỉ. . . . . .
Mạc Vô Tâm trong mắt có phần châm chọc.
"Cô sợ? Cô không phải là rất có gan theo dõi tôi cả ngày sao? Có gì thú vị không?"
"Không phải anh cũng……… không phải cũng điều tra tôi chứ?" Đại Nhi cắn răng, nghiến lợi, không cam lòng nói. Từ lúc vừa mới bắt
đầu, anh đã điều khiển tất cả, không phải sao? Anh biết rõ cô theo dõi
anh, mới vừa rồi còn xuất chiêu dụ cô vào tròng, anh căn bản là lạt mềm
buộc chặt!
“Nếu không cô cho là tôi vô duyên vô cớ để cho cô quấy rầy mình sao?”
Mạc Vô Tâm thờ ơ nhướng mí mắt, ánh mắt lóe lên tia giận dữ, nhìn cô.
Anh là doanh nhân, phải có độ sắc bén, mẫn cảm, vĩnh viễn nắm chắc phần
thắng, anh ghét cuộc sống riêng bị theo dõi, càng không thể không biết
có người theo dõi mình, từ trước đến giờ, anh chỉ có thể điều khiển
người khác.
Đĩa bánh ngọt Black Forest ngon miệng được đưa lên
bàn, Đại Nhi cầm chiếc thìa nhỏ tinh xảo lên, mãnh liệt trút hận vào
miếng bánh, múc từng muỗng liên tiếp cho vào miệng.
Nếu nhiệm vụ đã thất bại, cô cũng không cần phải ngụy trang nữa, thích nhất món bánh ngọt, cô dĩ nhiên sẽ không buông tha.
Đột nhiên.
"Ọe, khụ khụ, ọe…." Đại Nhi phát ra tiếng gào thét khổ sở, sự khó thở thể
hiện lên trên gương mặt, lúc phình to, lúc căng hồng.
Cô giữ
chặt cổ của mình, dùng hết sức nôn ra, còn đem đầu ngón tay cho vào
trong miệng, liều mạng lấy miếng bánh ngọt đang bị mắc kẹt trong cổ ra,
nó sắp làm cô không thở nổi!
Mạc Vô Tâm sững sờ mấy giây……….Bị bánh ngọt làm nghẹn đế thế sao?
Anh chưa bao giờ thấy qua có người ăn bánh ngọt sẽ nghẹn đến vậy.
“Khụ khụ, ọe,…khụ khụ….”
Gương mặt cô méo xẹo, đỏ hồng, đôi mắt trợn to như sắp bất tỉnh, hay tay giữ
chặt ở cổ họng, vẻ mặt hết sức oán hận nhìn chòng chọc Mạc Vô Tâm.
"Cô bị nghẹn?!" Mạc Vô Tâm hoài nghi nhìn chằm chằm vào gương mặt đang chuyển từ đỏ sang tái nhợt của cô.
"Oẹ. . . . . ." Đại Nhi nói không ra lời, mạnh mẽ gật đầu.
Mạc Vô Tâm đứng dậy ngay sau đó, đưa tay kéo cô lên, hai cánh tay của anh
vòng chắc phía sau cô, một tay đưa lên đấm vào phần bụng giữa rốn và
xương ngực, tốc độ rất nhanh lên trên.
Cuối cùng Đại Nhi cũng đem được miếng bánh ngọt đang bị mắc nghẹn bên trong cổ họng phun ra ngoài.
Mạc Vô Tâm thở phào nhẹ nhõm, buông cô ra.
"Phù …phù…phù " một phen giày vò, cô thở dốc, sắc mặt như người sắp chết.
Hai người ngồi thư giãn trên ghế, không nói gì, trầm mặt nhìn chằm chằm đối phương.
"Thật là đáng sợ! Tôi suýt chút nữa thành hung thủ giết người." Mạc Vô Tâm nhếch môi chế nhạo cô.
"Hừ! Nói đi! Cuối cùng là anh muốn cái gì ở tôi hả?” Đại Nhi thở dốc, tức giận, không cam lòng mở miệng.
“Câu này phải để tôi hỏi cô mới đúng! Hừ!” Mạc Vô Tâm bật cười lắc đầu.
". . . . . ." Đại Nhi trong nháy mắt á khẩu không trả lời được.
"Đại Nhi. . . . . ." Mạc Vô Tâm dướn người đến đối diện cô, lấy tư thế cao
thủ tình trường, nói ra âm điệu dịu dàng, thân mật bên tai cô, “Hiện
giờ, cô có thể cho tôi biết là cô muốn thứ gì ở tôi?”
Đại Nhi như bị điện giật, hốt hoảng luống cuống, khó khăn mở miệng, răng, môi, lưỡi suýt chút nữa xoắn hết lại.
"Anh, anh, anh. . . . . . Không cần dựa vào gần tôi! Nói chuyện dùng lời mà
nói, không cần như vậy, thật là buồn nôn…..Hê hê….Ai cho anh gọi tôi là
Đại Nhi!"
Cô cảm thấy mặc dù cách nhau một cái bàn nhưng vẫn không tránh khỏi vẻ nguy hiểm cùng sự uy hiếp của anh.
Mạc Vô Tâm từ khóe môi nâng lên tà khí.
Lần đầu tiên. . . . . . Có cô gái bị anh trêu chọc lại phản ứng kích liệt
thế này đấy! Nhìn khuôn mặt cô đỏ rực như sắp bốc cháy, anh cảm thấy vô
cùng thú vị!
"Cô lớn như vậy, đã từng có ai hôn cô chưa?” Nhìn chằm chằm khóe môi đang run rẩ