
hư nước hết sức lạnh lùng, mi tâm chau lại.
Anh ta chính là Mạt Đức, cùng cô và Yaelle là ba sát thủ đặc công nổi bật
nhất của Niếp Ngân. Tuy không thể nói Mạt Đức có khuôn mặt anh tuấn mê
người, nhưng những đường nét của người châu Âu đều lộ ra vẻ cứng rắn
mạnh mẽ. So với vẻ trong trẻo lạnh lùng của Thượng Quan Tuyền thì Mạt
Đức lại có phần bất hảo.
- Sao? Lâu lắm không gặp, cô em không nhớ tôi à? – Mạt Đức cười to, sau
đó cánh tay tráng kiện lập tức dồn Thượng Quan Tuyền vào góc tường. Anh
ta cúi người xuống bên tai cô, cố ý nói – Tuyền à, anh không lúc nào là
không nhớ em hết.
Thượng Quan Tuyền đứng yên, cô đã quá quen với
hành động kiểu này của anh ta, cũng chẳng muốn tránh né làm gì. Cô chỉ
lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: “Vậy à? Vậy anh muốn tôi làm gì?”
Đàn ông cũng đều cùng một giuộc với nhau cả!
Mạt Đức càng cười to!
- Muốn… – Hơi thở đậm mùi đàn ông phả vào cổ Thượng Quan Tuyền – Lúc em lên giường với đàn ông mặt cũng lạnh như vậy hả?
Thượng Quan Tuyền ngay lập tức lườm Mạt Đức, tung chân đá vào đúng chỗ hiểm của anh ta.
- A… – Mạt Đức thét lên kinh hãi, vội buông cô ra, đau đến mức khóe miệng co giật lại.
- Thượng Quan Tuyền, cô muốn cắt đường con cái của tôi đấy hả? – Anh ta bất mãn nói.
Thượng Quan Tuyền cười lạnh, ngẩng đầu nhìn Mạt Đức: “Anh vẫn còn muốn kết hôn sinh con à? Vứt cái ý định ngu xuẩn ấy đi”.
Nói xong, cô trừng mắt nhìn anh ta rồi đi thẳng.
- Thượng Quan Tuyền! – Mạt Đức vất vả lắm mới khôi phục lại chút sức lực, gương mặt đỏ tía tai, gọi cô.
Thượng Quan Tuyền chậm rãi quay đầu lại…
- Cô… giết Yaelle rồi à? – Mạt Đức đột nhiên hỏi, đôi mắt xanh lóe ra tia khôn khéo.
Thượng Quan Tuyền không sợ hãi mà hỏi ngược lại: “Anh đang nghi ngờ khả năng
làm việc chuyên nghiệp của tôi hay đang phủ nhận cố gắng bao nhiêu năm
qua của chủ thượng?”
Mạt Đức khẽ mỉm cười, giọng nói lại trở nên
ngả ngớn khác thường. Anh ta cười càn rỡ, sau đó bàn tay đặt lên vòng eo nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền: “Anh chỉ là vì lo cho cô em gái nhỏ
thôi, sợ em mềm lòng mà không làm theo mệnh lệnh của chủ thượng. Hậu quả thì em cũng biết rồi đấy, đến lúc đó anh không nỡ nhìn thấy em xinh đẹp vậy mà chết dưới tay anh đâu”.
Nói xong, bàn tay anh ta nhẹ nhàng rời đi.
Thượng Quan Tuyền lạnh lùng cười một tiếng, bàn tay nhỏ bé không kiêng dè gì phủi phủi chỗ Mạt Đức vừa động vào…
- Không khiến anh phải quan tâm. Tôi thấy anh cũng nên xem lại đi, cái
thói trăng hoa phong lưu đó cẩn thận không lại gây họa, bị tổ chức khác
truy giết cũng không biết chừng! – Cô không nhanh không chậm lên tiếng,
đôi mắt trong veo và lạnh lùng không hề chớp.
Mạt Đức nhếch môi:
“Em yên tâm, còn chưa được nếm mùi vị của em, anh làm sao mà chết trước
được”. Nói xong, anh ta cười ha hả đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng anh ta dần biến mất, bàn tay nhỏ bé của Thượng Quan Tuyền nắm chặt lại.
Cái kiểu miệng lưỡi ngang ngược của Mạt Đức cô đã quá quen rồi, nhưng… tại
sao anh ta lại tự dưng nhắc đến Yaelle, chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra
chuyện gì rồi?
Không thể nào! Mà cho dù Mạt Đức có phát hiện ra điều gì, cô cũng sẽ không cho anh ta cơ hội nói ra. Ánh đèn xoay tròn
khiến gương mặt xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền lúc sáng lúc tối, cũng
khiến dáng người hoàn mỹ của cô phản chiếu lên những phiến đá cẩm thạch
sáng bóng trên mặt đất…
Một người nhìn như quản gia đi tới trước
mặt Thượng Quan Tuyền, cung kính nói: “Niếp tiên sinh đang ở trong phòng sách chờ cô, mời đi theo tôi”.
Nói xong, ông ta quay người lại, chậm rãi đi đến phòng sách.
Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, tâm tình phức tạp đi theo.
Đến gần khúc rẽ ở tầng ba, người quản gia dừng lại, cung kính gõ cửa mấy cái…
- Niếp tiên sinh, cô Thượng Quan tới!
Không lâu sau, thanh âm trầm thấp vang lên: “Vào đi”.
Quản gia nhẹ nhàng mở cửa…
- Cô Thượng Quan, mời vào! – Ông nghiêng người sang một bên, hơi cúi người làm động tác mời.
Thượng Quan Tuyền bước vào phòng sách, cửa ở sau lưng cũng đóng lại, ngăn cách với bên ngoài.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Niếp Ngân đang ngồi trên sofa.
Trên gương mặt tao nhã lộ ra sức quyến rũ của người đàn ông. Anh ta không
nói gì, chỉ có đôi mắt thâm thúy không hề chớp nhìn Thượng Quan Tuyền.
- Chủ thượng! – Thượng Quan Tuyền cúi đầu, cung kính lên tiếng.
Từ phía ghế sofa làm bằng da thật truyền đến một tiếng động khẽ, thân hình cao lớn của Niếp Ngân đứng dậy, từng bước đến gần Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền không khó cảm nhận được áp lực trên đầu mình càng ngày càng nặng…
Khi cô cho rằng mình sắp không thở được nữa, Niếp Ngân đột nhiên dừng lại.
Trong phòng, bầu không khí như đang ngưng lại…
- Tuyền…
Niếp Ngân thấp giọng lên tiếng. Anh ta dừng một chút, sau đó ngón tay thon
dài nâng khuôn mặt Thượng Quan Tuyền lên: “Đừng tránh né tôi”. Anh ta
lên tiếng, sau đó khóe môi nhếch lên.
- Chủ thượng…
Đôi mắt tỉnh táo của Thượng Quan Tuyền khẽ run lên, nhìn vào đôi mắt tối đen sâu thẳm của Niếp Ngân, cô vội cụp mắt xuống.
- Em không hiểu ý của chủ thượng!
Cô nhẹ nhàng lên tiếng, trong giọng nói có chút bất