
đến thấu xương. Nhưng Niếp Ngân là Niếp Ngân, mười năm trước, Thượng Quan Tuyền chẳng qua cũng chỉ là một cô bé tám
tuổi mà thôi, cô làm gì có tội.
Lãnh Thiên Hi luôn tôn trọng và
khâm phục anh trai mình. Nếu như lúc đầu không có anh cả đứng ra gánh
vác Lãnh thị, không có anh cả đứng ra ổn định tổ chức Mafia, vậy thì cả
anh và em gái Tang Thanh đã sớm không còn trên cõi đời này nữa rồi.
Anh không muốn làm trái ý anh cả. Nhưng anh biết, một khi anh cả muốn hủy
- Thiên Hi, đây chính là ý của em? – Lãnh Thiên Dục lạnh lùng hỏi lại.
Trên mặt Lãnh Thiên Hi tràn đầy vẻ khó xử và đau lòng: “Anh cả, người chúng
ta hận là Niếp Ngân, không phải Thượng Quan Tuyền, mười năm trước cô ấy
không hề làm gì cả”.
Ruỳnh!
Lãnh Thiên Dục đấm mạnh tay
lên bàn, khuôn mặt cương nghị lúc này như bị bao phủ bởi lớp sương mù,
toàn thân tản ra sự lạnh lẽo khiến nhiệt độ trong căn phòng càng xuống
thấp.
- Thiên Hi, em khiến anh... thật thất vọng!
Bàn tay hắn siết chặt lại, máu rỉ ra đỏ thẫm băng gạc.
- Anh cả, em... rất xin lỗi! – Lãnh Thiên Hi đau lòng, anh sao có thể không hiểu sự đau đớn trong ánh mắt anh trai cơ chứ.
Lãnh Thiên Dục cắn răng, cố đè nén lửa giận trong lòng.
- Trên đời này có nhiều phụ nữ như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác
em cứ phải chọn cô ta? Chỉ cần em nghe lời anh, anh sẽ tìm cho em người
phụ nữ khác.
Nghe vậy, Lãnh Thiên Hi cười khổ, lắc đầu. Anh nhìn
về phía Lãnh Thiên Dục, giọng nói tuy nhẹ nhưng rất mạnh mẽ: “Anh cả,
anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng cũng chẳng ai có thể thay thế Thượng Quan Tuyền, em rất hiểu lòng anh”.
Nói tới đây, anh dừng lại, ánh mắt khó nén sự thâm trầm, nói từng câu từng chữ: “Bởi vì từ trước tới giờ
anh chưa bao giờ chỉ nhằm vào một cô gái, nhất quyết không buông tha
cả”.
Câu nói này như một quả bom nguyên tử nhanh chóng nổ tung trong lòng Lãnh Thiên Dục, sau đó điên cuồng lan ra toàn thân...
Lãnh Thiên Dục sững sờ. Nhưng đã trải qua những năm tháng thử thách, hắn đã
sớm học được sự bình tĩnh, chẳng qua là chỉ chần chừ suy nghĩ trong giây lát, ngay sau đó, vẻ mặt hắn lại khôi phục sự lạnh lẽo.
- Thiên Hi, hôm nay em nói nhiều quá rồi đấy.
Giọng điệu lạnh như băng như mũi nhọn sắc lạnh đâm về phía Lãnh Thiên Hi.
- Ý của anh rất rõ ràng, anh tuyệt đối không bỏ qua cho những ai có quan hệ với Niếp Ngân.
- Anh!
Lãnh
Thiên Hi đột nhiên đứng lên, bàn tay nắm chặt lại buông ra... Đến hôm
nay rốt cuộc anh cũng đã hiểu câu nói “kẻ trong cuộc mơ hồ, người đứng
xem sáng suốt” là thế nào. Vừa rồi anh đã thấy rất rõ ràng ánh mắt anh
cả nhìn Thượng Quan Tuyền. Mà anh cả cũng chưa từng vì một cô gái mà
phải cố chấp như vậy. Nếu như anh cả đã không hiểu tâm tình của mình,
vậy thì cứ kích anh ấy cũng tốt!
Nghĩ tới đây, Lãnh Thiên Hi lại
mở miệng nói: “Ý của em cũng rất rõ ràng, nếu anh đau lòng vì em, vậy
thì đừng làm khó em, cũng đừng làm khó... em dâu tương lai của anh”.
Nói xong, anh không đợi Lãnh Thiên Dục phản ứng đã bước nhanh ra khỏi
phòng... Vì muốn giữ được cô nhi viện, anh chỉ có thể nói dối như vậy!
Choang! Lãnh Thiên Dục ném mạnh ly thủy tinh vào thành kính cửa sổ.
Sự tức giận không thể khống chế thêm nữa mà bùng phát, đôi mắt lạnh như
băng lóe lên, khuôn mặt như điêu khắc đã sớm lạnh lẽo đến thấu xương,
mười ngón tay siết chặt lại nổi rõ gân xanh chứng tỏ quyết tâm đáng sợ
của hắn...
Em dâu ư? Đừng mơ tưởng!
***
Thượng Quan Tuyền ngồi dưới gốc cây, ngơ ngẩn nhìn tán cây xanh um tươi tốt. Ánh
mặt trời xuyên qua từng kẽ lá chiếu xuống mặt đất, ánh nắng vàng rực rỡ
chiếu xuống người cô.
Vậy mà khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ đó lại
đầy phiền muộn. Cơn gió mùa hạ thoáng qua thổi bay mái tóc đen, như một
bàn tay dịu dàng khẽ vuốt đầu cô.
Cô giơ tay cánh tay trắng nõn ngọc ngà lên, nhẹ nhàng vuốt lại tóc, trong lúc lơ đãng lại nhớ tới người đàn ông dịu dàng.
Cô chưa bao giờ dám mơ về một cuộc sống sống vui vẻ, vì từ “vui vẻ” chưa
từng xuất hiện trong cuộc sống của cô. Chẳng lẽ không đúng sao, đến tính mạng của cô cũng phụ thuộc vào nhiệm vụ.
Nghĩ tới đây, ánh mắt cô dần mờ nhòa...
- Tiểu Tuyền... – Âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe vang lên bên tai cô.
Nghe tiếng gọi, Thượng Quan Tuyền chợt cảm thấy sống lưng cứng đờ lại. Cô
ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Hi đang đi tới trước mặt mình. Anh đứng lại,
thân người cao lớn che khuất ánh mặt trời.
Thượng Quan Tuyền đột nhiên đứng thẳng dậy, cảnh giác nhìn anh: “Anh không nên tới đây”.
Ánh mắt Lãnh Thiên Hi tối sầm lại, anh thở dài: “Tiểu Tuyền, em giận anh à?”
Thượng Quan Tuyền châm chọc nói: “Tôi nào dám giận anh. Lãnh gia có quyền có thế, tôi tránh còn không kịp, tức giận làm gì chứ”.
Khuôn mặt anh tuấn của anh nhất thời nghiêm lại, đôi mắt thoáng qua một tia... chán nản.
- Tiểu Tuyền, anh cũng không muốn giấu diếm thân phận của mình đâu!
Hai hàng lông mày nhíu lại đầy buồn bã khiến người ta phải đau lòng...
nhưng không có nghĩa Thượng Quan Tuyền cũng thấy đau lòng. Khi cô phát
hiện người mình tin tưởng lại là người của Lãnh gia, lòng cô cũng theo
đó mà chìm xuống.
- Nói vậy