
n lấy tập tài liệu. Cô
lật từng trang ra xem, mi tâm càng ngày càng nhíu chặt lại.
Niếp
Ngân khoanh hai tay trước ngực, thân hình cao lớn nhàn nhã tựa vào cửa
sổ: “Chúng ta đã tra ra được tung tích của con chip thật, vì vậy em phải ra tay trước Lãnh Thiên Dục, đoạt lấy con chip này”.
- Thì ra
con chip thật đang nằm trong tay em trai của Thượng sư Đạt Lai, thật
không nghĩ đến ông ta lại là kẻ chết thay! – Thượng Quan Tuyền nở nụ
cười châm chọc.
- Đúng, xem ra là đứng trước quyền lợi, cho dù là anh em cũng không thể tin tưởng được. Chẳng ai nghĩ đến em trai ông ta
lại có thể lấy con chip thật đi, sau đó chạy trốn đến Hy Lạp! – Niếp
Ngân cười lạnh nói.
- Nói như vậy là Lãnh Thiên Dục cũng đã có hành động? – Thượng Quan Tuyền cảnh giác hỏi.
- Đúng, ngày mai Lãnh Thiên Dục sẽ tới Hy Lạp tiến hành trao đổi con
chip! – Ánh mắt Niếp Ngân đầy vẻ thâm sâu, giọng điệu tao nhã vì nhắc
tới Lãnh Thiên Dục cũng đột nhiên trở thành lạnh như băng.
Trong lòng Thượng Quan Tuyền không biết từ đâu lại dâng lên cảm giác bối rối, nhưng ngay sau đó đã được che giấu đi.
- Em biết nên làm thế nào!
Cô tỉnh táo nói với Niếp Ngân. Cô có thể giết Thượng sư Đạt Lai, vậy thì
cũng có thể làm điều tương tự với em trai của thượng sư, khiến hai anh
em họ gặp nhau dưới suối vàng.
Niếp Ngân hài lòng gật đầu, sau
đó thấp giọng mở miệng: “Tuyền, nhiệm vụ lần này em phải cẩn thận. Khi
cần tôi sẽ ra mặt giúp, nhưng trong suốt quá trình thực hiện, em nhớ chú ý đến từng người một, sau khi lấy được con chip thật phải lập tức quay
về ngay”.
- Chủ thượng…
Thượng Quan Tuyền dường như cũng
phát hiện ra sự nghiêm túc trong giọng nói của Niếp Ngân. Đây là điều
chưa từng xảy ra, chẳng lẽ còn chuyện gì cô không biết sao?
Niếp
Ngân giơ tay lên, ngắt câu sắp nói của Thượng Quan Tuyền, không giải
thích thêm gì nữa, anh ta vỗ nhẹ bả vai cô: “Không cần phải quá lo
lắng”.
Thượng Quan Tuyền không hỏi nữa, chỉ khẽ gật đầu.
Một cảm giác đau đớn lan tràn trong tim Niếp Ngân.
Thật ra còn có một mục đích nữa của việc không muốn Thượng Quan Tuyền nhận
nhiệm vụ này, đó chính là anh ta biết người nhắm vào con chip kia không
chỉ có một mình Lãnh Thiên Dục mà còn có cả người đứng phía sau ủy thác
cho anh ta nữa. Điều này anh ta biết, Lãnh Thiên Dục cũng rất rõ.
Nhưng điều duy nhất hiện tại anh ta có thể làm là đi lấy con chip, chỉ có thế mới đảm bảo được sự an toàn của tổ chức.
Niếp Ngân hiểu rất rõ tính khí của Thượng Quan Tuyền, vì vậy tuy anh ta cho cô một cơ hội nhưng cũng sẽ âm thầm giúp cô một tay.
Nghĩ tới đây, Niếp Ngân nhìn Thượng Quan Tuyền, vì không muốn mình phải hối hận, anh ta đã đưa ra một quyết định khó khăn…
- Tuyền, em nghe cho kỹ đây, giết Lãnh Thiên Dục là nhiệm vụ cuối cùng
của em. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, tôi sẽ suy nghĩ đến việc kết thúc
những ngày tháng làm sát thủ đặc công của em! – Ánh mắt Niếp Ngân thoáng qua tia khác thường, thanh âm trầm thấp như một loại rượu nguyên chất.
Thượng Quan Tuyền kinh ngạc nhìn Niếp Ngân, đôi môi đỏ mọng cũng ngạc nhiên mà há to.
Đây là điều cô chưa từng nghĩ tới.
- Tại sao... – Cô bất giác nhẹ giọng hỏi, chẳng lẽ chủ thượng muốn vứt bỏ cô sao?
Thật ra thì trong tổ chức trước giờ chưa từng có tiền lệ về việc này. Nếu
như là người khác khi nghe những lời này của Niếp Ngân nhất định sẽ vui
mừng đến mức mất ngủ, nhưng cô thì không như vậy.
Cô có thể cam
tâm tình nguyện trở thành một người bình thường, nhưng chắc chắn cô sẽ
rất đau khổ. Động lực lớn nhất của cô chính là Niếp Ngân, mỗi ánh mắt,
mỗi lời nói trầm thấp của anh đều có thể làm cô thấy hạnh phúc.
Nhưng, anh lại muốn kết thúc như vậy sao? Anh muốn cô… rời bỏ anh?
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Thượng Quan Tuyền, Niếp Ngân mím chặt môi.
Cánh tay dài duỗi ra, anh ta kéo Thượng Quan Tuyền vào trong ngực…
- Chủ thượng, anh... – Thượng Quan Tuyền nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng, hô hấp cũng dồn dập, giọng nói của Thượng Quan Tuyền vang lên từ
từ chảy vào trong tim Niếp Ngân.
- Cô bé ngốc! – Niếp Ngân thấp
giọng khẽ cười nói. Giọng nói ngay sát bên tai Thượng Quan Tuyền. Anh ta vùi đầu vào mái tóc mềm mại của cô, ngửi mùi hương thoang thoảng của
riêng cô. nnn
Tim Thượng Quan Tuyền càng đập mạnh, đây là lần đầu tiên Niếp Ngân dịu dàng với cô như vậy.
Niếp Ngân ngẩng đầu lên, đáy mắt thoáng lên ý cười rồi tản ra hết sức hấp dẫn.
- Tuyền, em chỉ có thể là người của tôi! – Giọng điệu của anh ta như ma quỷ vang lên bên tai cô… Trái tim Thượng Quan Tuyền đập rộn ràng, đôi mắt trong như nước cũng vì câu nói của Niếp Ngân mà tràn đầy vẻ khiếp sợ…
- Chủ thượng, anh... – Giọng nói của cô hơi run run.
Niếp Ngân không hề chớp mắt nhìn cô, tựa như đang thưởng thức vật báu, bàn tay khẽ vuốt ve gò má cô.
Lông mi của cô rất dài, hàng lông mi đẹp như cánh bướm khẽ run rẩy…
Từ trên người cô tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, quanh quẩn bên chóp mũi anh ta, mùi hương không hề giống với mùi nước hoa của những cô gái khác. Mùi
hương tự nhiên này dần kích thích Niếp Ngân, ánh mắt anh ta nhìn cô dần
thay đổi… chìm xuống, vẻ