
đôi mắt như đóng băng giờ lại càng thêm lạnh lẽo đi vài phần.
- Anh cả, em là bác sĩ chuyên nghiệp, từ nhỏ cũng trải qua đặc huấn, đối
với chuyện súng đạn cũng rất nhạy bén, tuyệt đối không nhìn nhầm đâu! –
Lãnh Thiên Hi ra vẻ bất mãn kháng nghị.
Hoàng Phủ Ngạn Thương đứng yên, khoanh hai tay trước ngực ra vẻ nhàn nhã, đôi mắt trong veo nhìn Lãnh Thiên Dục không chớp mắt!
Xét về tuổi tác thì anh ta kém Lãnh Thiên Dục bốn tuổi, mà từ nhỏ Lãnh
Thiên Dục là thần tượng của anh ta. Anh ta cũng biết rõ những chuyện
Lãnh Thiên Dục đã trải qua nên hiểu rằng hắn là một con người sắt đá có
sức hấp dẫn khiến người khác không thể không kính phục.
Nhưng hôm nay khuôn mặt luôn lạnh lùng như tảng băng của hắn lại vì một cô
gái mà dao động, xem ra hắn thật sự quan tâm đến cô gái kia, anh ta có
thể nhìn rõ tình cảm chân thành trong đôi mắt hắn.
Đối với
Thượng Quan Tuyền, Hoàng Phủ Ngạn Thương có biết sơ qua, tất nhiên cũng
rõ thân phận của cô. Tuy chưa từng gặp nhưng có thể thấy cô gái này rất
có sức ảnh hưởng với Lãnh Thiên Dục. Anh ta hy vọng ông trời sẽ không
tạo ra quá nhiều trắc trở cho hai người, hy vọng họ sẽ được hạnh phúc!
Lãnh Thiên Hi tiếp tục nói: “Loại đạn này có sức công phá cực kì cao, trong
nháy mắt có thể xuyên qua mấy tầng lớp áo chống đạn. Khi Tiểu Tuyền bị
trúng đạn thì em chưa đoán được thân phận đặc thù của cô ấy, chỉ thấy kì quái tại sao một cô gái yếu đuối mà lại bị bắn loại đạn này, vậy nên
lúc đó em cũng tự nhiên giữ lại viên đạn đó!”
Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền hơi mỉm cười…
Xem ra khi hắn điều tra thì em trai hắn cũng không kém cạnh. Hắn chưa từng
nghĩ rằng chính em trai mình lại cứu mạng Tuyền khi đó, hơn nữa lại có
tác dụng quan trọng trong sự việc lần này. Chỉ tiếc là lúc trước không
biết Thiên Hi giữ lại viên đạn, khiến hắn mất bao nhiêu công sức để đi
điều tra…
Thật lâu sau, Lãnh Thiên Dục nói với Hoàng Phủ Ngạn Thương: “Về sợi tơ vàng và viên đạn này, nếu được thì anh muốn giữ lại”.
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhún vai nói: “Tất nhiên là được, đã có báo cáo kiểm
nghiệm rồi, em nghĩ những chứng cứ này nằm trong tay anh sẽ có ích hơn”.
Lãnh Thiên Dục gật đầu, khuôn mặt cương nghị đầy nặng nề, hắn nhíu mà như đang định liệu hành động tiếp theo!
*****
Hương hoa thơm ngát bao phủ cả căn biệt thự, ngay cả ở những góc khuất cũng
có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa cỏ. Lối kiến trúc châu Âu hùng vĩ cùng cách thiết kế xa hoa đã nói lên địa vị và quyền thế của chủ nhân. Ánh
mặt trời xuyên qua bóng cây, rải từng tia nắng lên mặt nước trên bể bơi
khiến biệt thự càng thêm phần xa hoa, lộng lẫy!
Nhưng trong
bầu không khí vốn an tĩnh thế này lại vang lên tiếng quát của một người
phụ nữ. Âm thanh lanh lảnh đã phá vỡ toàn bộ sự thoải mái nơi đây…
- Bị làm sao vậy? Mù à? Không thấy tôi đứng đây mà còn phun nước vào người tôi?
Tiếng hét chói tai này không phải của ai khác mà chính là người vẫn thầm mến
Lãnh Thiên Dục – Phỉ Tô, hòn ngọc quý của giáo phụ William!
Lúc này, đôi mắt màu xanh lam của cô ta tràn ngập lửa giận, hung hăng chỉ
tay vào người làm vì không chú ý mà lỡ phun chút nước vào người cô ta.
Từ sau lần bị Lãnh Thiên Dục cự tuyệt thẳng thừng ở văn phòng, tính tình
của cô càng trở nên nóng nảy hơn, động một chút là lại quát tháo người
làm.
Thật ra thì đây cũng là bản tính của cô ta. Chẳng qua
nhiều năm như vậy, Phỉ Tô vì muốn lấy lòng Lãnh Thiên Dục, muốn hấp dẫn
sự chú ý của hắn nên mới cố tạo ra hình tượng ngoan ngoãn, muốn dịu dàng thế nào cũng được. Chỉ là không ngờ cô ta cố gắng như vậy mà vẫn không
thể lay động được trái tim hắn.
- Xin lỗi, xin lỗi, cô Phỉ
Tô, tôi sẽ lau người cho cô! – Thấy mình đã phạm vào đại họa, người làm
lập tức giải thích, luống cuống tay chân muốn lau nước trên người Phỉ
Tô.
- Cái đồ thấp hèn này, bỏ ngay bàn tay bẩn thỉu ra khỏi
người tôi! – Sắc mặt Phỉ Tô càng trở nên khó coi, cô ta đuổi người làm
như đuổi ruồi...
Người làm lắc lư người rồi bị ngã xuống bể bơi, nước bắn tung tóe...
Phỉ Tô từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt tức giận hơi giãn ra... Cô ta cười lạnh, khinh miệt nói: “Kẻ thấp hèn như vậy, rơi xuống đây đúng là làm ô uế nước trong bể, lần sau cứ cẩn thận cho tôi!”
Nói xong, cô ta ngạo mạn rời đi, không thèm để tâm đến người làm xui xẻo kia!
Cảnh tượng này hoàn toàn rơi vào tầm mắt của người đàn ông đang ở trong thư phòng trên tầng hai, đó chính là Phong Nhẫn!
Anh ta đứng bên cửa sổ, nhếch mép cười đầy ý vị, sau đó mở miệng nói: “Xem ra giáo phụ đã làm hư cô con gái yêu quý rồi!”
Giáo phụ William ngồi trên sofa cười, ông ta cầm tách cà phê lên, uống một
ngụm rồi nói: “Chấp pháp Phong, tôi nghĩ hôm nay anh tới đây không phải
là muốn dạy tôi nên quản con gái thế nào đâu nhỉ?”
Khả năng
của Phong thế nào, rất nhiều giáo phụ đều biết rõ, vậy mà hôm nay tự
nhiên anh ta đến đây, nhất định là không hề đơn giản chút nào!
Nghe vậy, Phong liền
quay người nhìn về phía giáo phụ William, vẻ mặt đầy thâm trầm rồi lên
tiếng: “Giáo phụ quả không hổ là giáo phụ, không uổng công ông cũng như
giáo phụ Nhân Cách đ