
tây, ánh chiều tà có màu như loại rượu vang thơm ngon nhẹ nhàng phủ xuống vườn
hoa tử vi, ánh nắng màu tím nhạt tạo ra sự nhẹ nhàng.
Bùi Vận Nhi ngồi dưới gốc cây, dựa vào thân cây tử vi, từng đóa hoa tử vi khẽ
lung lay trong gió, vài cánh hoa rụng xuống chao đảo trên mái tóc dài
của Thượng Quan Tuyền.
“Ừm...”. Bùi Vận Nhi nghiêng đ\ầu suy nghĩ câu hỏi vừa rồi của Thượng Quan Tuyền, lát sau cô ngẩng đầu
lên nói: “Lãnh tiên sinh là người cực kì phức tạp, phức tạp đến mức
người khác chẳng thể nhìn thấu được suy nghĩ củ\a anh ta. Nhưng anh ấy lại vì cậu mới trồng cả vườn cây tử vi rộng thế
này, còn làm xích đu, lấp hồ nhân tạo, xem ra trong lòng anh ấy, cậu là
người rất đặc biệt!”
Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu nhìn vườn
hoa tử vi lãng mạng, hàng lông mày hơi nhíu lại: “Vận Nhi, cậu nói vườn
hoa tử vi là mới trồng?”
Bùi Vận Nhi che miệng cười: “Đương nhiên rồi, cậu xem đi...”. Cô nhặt một viên đá, đào xuống đất...
“Đất ở đây đều là đất mới, tớ là người chuyên trồng hoa cỏ, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ngay. Mà anh Thiên Hi cũng nói trước kia biệt thự
Lãnh gia không có vườn hoa tử vi thế này!”
Thượng Quan Tuyền
nghe vậy, trong lòng đầy ấm áp, cảm giác ấm áp dần lan ra, tràn ngập đôi mắt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi đỏ lên. Cô tựa đầu vào dây treo
xích đu, dường như có thể ngửi được m+ùi hương nam tính dễ chịu trên người Lãnh Thiên Dục...
“Không ngờ anh ấy lại chu đáo đến thế...”. Cô nhẹ nhàng thì thầm, sự chân tình tràn ngập đôi mắt.
“Tiểu Tuyền...”. Bùi Vận Nhi thấy cô như vậy, hơi do dự đứng dậy, khẽ gọi.
“Hả? Sao thế?”. Thượng Quan Tuyền nghe Bùi V+ận Nhi gọi, vội vàng giấu sự chân tình đi, nhìn Bùi Vận Nhi lo lắng hỏi.
“Tiểu Tuyền, chúng ta là bạn tốt nhất của nhau, cho nên cậu hãy nói thật với
tớ, cậu...”. Bùi Vận Nhi dừng lại một chút, hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói: “Không phải cậu yêu Lãnh Thiên Dục đấy chứ?”
Thật ra bây giờ cô đang cực kì rối loạn. Cô hy vọng Tiểu Tuyền và Lãnh Thiên Dục yêu nhau, vì dường như c+ô có thể nhìn ra sự khẩn trương của Lãnh Thiên Dục với Tiểu Tuyền. Nhưng
cô cũng hơi lo lắng, dù sao thân phận của Lãnh Thiên Dục cũng cực kì
phức tạp, Tiểu Tuyền ở cùng với anh ta đâu được an toàn và vui vẻ.
“Vận Nhi, cậu đang nói gì vậy?”. Thượng Quan Tuyền nghe vậy, tro+ng lòng lập tức run lên. Cô lập tức lên tiếng, cố che giấu sự khẩn trương.
Bùi Vận Nhi bước lên phía trước, bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy dây treo xích
đu, nói: “Tiểu Tuyền, cậu nói cho tớ biết đi, thật ra tớ rất tò mò đấy!
Không phải cậu yêu anh ta rồi đấy chứ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền càng thêm đỏ ửng, đôi mắt trong veo hơi né tránh: “Thật ra...”.
Cô mấp máy đôi môi anh đào, trong đầu hiện ra bóng dáng cao lớn anh tuấn của Lãnh Thiên Dục, trái tim lại rung động từng hồi.
“Thật ra tớ cũng không biết mì)nh có yêu anh ấy không nữa. Chỉ là mỗi khi nhìn thấy anh ấy, trong lòng tớ cảm thấy cực kì vững vàng và an toàn. Thấy anh ấy ở cùng với người phụ
nữ khác, tớ sẽ cực kì ghen tị. Tuy nhiều khi anh ấy lạnh lùng, thậm chí
là tàn nhẫn, nhưng từ trong tiềm th)ức tớ cảm nhận được rằng anh ấy sẽ không làm tổn thương tớ. Tớ cũng cực kì thích sự dịu dàng của anh ấy, cũng thích được anh ấy ôm vào lòng, ngửi
mùi hương trên người anh ấy...”.
Cô càng nói, khuôn mặt lại càng đỏ lên, trong mắt cũng lan tràn tình cảm yêu thương...
Bùi Vận Nhi ngẩn người, xem ra Tiểu Tuyền đã yêu Lãnh Thiên Dục rồi, nhưng mà... nếu cậu ấy khô)i phục lại trí nhớ thì sẽ như thế nào?
“Vận Nhi...”. Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng g)ọi, trong mắt toàn là tâm sự của một cô gái: “Trước khi tớ mất trí nhớ, có
phải tớ và Lãnh Thiên Dục rất yêu nhau không? Vậy nên bọn tớ mới đính
hôn với nhau?”
Cái này...?
Bùi Vận Nhi nghẹn họng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi mất tự nhiên, dường như đang tìm ra một lý do thích hợp để nói.
“Vận Nhi, cậu làm sao vậy?”. Thượng Quan Tuyền thấy vẻ mặt kì lạ của Bùi Vận Nhi, quan tâm hỏi han.
“À, không có gì. Tiểu Tuyền, cậu vừa mới bình phục, chúng ta mau về phòng đi. Anh Thiên Hi nói không cho cậ&u ngồi ở nơi có nhiều gió quá đâu”. Bùi Vận Nhi không biết nói dối vậy
nên cũng không thể tìm ra một lý do để giải thích cho Thượng Quan Tuyền.
Trước sự né tránh của cô, đôi mắt Thượng Quan Tuyền hiện lên tia cảnh giác, cô dừng hắn xích đu lại.
“Vận Nhi, ở đây làm gì có gió”. Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vận Nhi:
“Cậu đang trốn tránh câu hỏi vừa rồi của tớ? Vận Nhi, cậu là bạ&n tốt của tớ, đừng lừa dối tớ”.
“Tiểu Tuyền, không phải bây giờ cậu sống rất tốt sao? Tại sao cứ muốn biết những chuyện trước kia?”. Bùi Vận Nhi sốt ruột hỏi.
Thượng Quan Tuyền đau lòng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Vận Nhi, tớ không th&ể chỉ có một nửa trí nhớ được, như vậy tớ sẽ cảm thấy bản thân không trọn vẹn, cũng không thấy an toàn. Cậu nói cho tớ biết đi, cậu là người tớ
tin tưởng nhất mà!”
Bùi Vận Nhi cảm thấy mình đang bị Thượng
Quan Tuyền dồn vào trong gốc, cô không muốn nói, cũng không biết nên nói thế nào. Nhưng... là một người bạn tốt, cô không thể nhẫn tâm trước lời nói khẩn thiết của Thượ