
h bướm bay tán loạn, rơi xuống mặt đất.
- Không... chủ thượng... – Do không thể tránh đi nên
cô chỉ có thể quay khuôn mặt đang hết sức kinh hoàng ra chỗ khác, ánh
mắt dần long lanh nước đầy mông lung.
- Em cho rằng loại chuyện
đó chỉ có Lãnh Thiên Dục mới có thể làm ra sao? Hôm nay tôi muốn biến em thành người phụ nữ của tôi, tôi phải giữ em lại bên cạnh, trở thành
người phụ nữ của tôi. Hiểu không? – Niếp Ngân càng ngày càng mất đi lý
trí, gầm to lên.
Khuôn mặt cô giờ đầy bi thương và bất lực lại
càng kích thích lửa giận trong lòng anh ta. Lửa giận như thủy triều dâng lên, chỉ trong nháy mắt đã ngập tràn trái tim anh ta, mùi hương thơm
ngát trên người cô lại càng khiến anh ta khao khát muốn lập tức chiếm
giữ lấy cô.
Lúc này anh ta dường như biến thành một tên lưu manh! Cô gái chết tiệt, không ngờ lại có thể ảnh hưởng lớn đến anh ta như
vậy, anh ta nhất quyết không cho phép…
Bàn tay tà ác bắt lấy mắt
cá chân của cô, lúc này trong mắt anh ta, Thượng Quan Tuyền như một chú
kiến nhỏ không còn đường thoát.
Không tránh
thoát được, Thượng Quan Tuyền bị Niếp Ngân khóa chặt dưới thân, hơi thở
nam tính của anh ta bao vây lấy cô, sức nặng của toàn thân cũng đè lên
người cô. Cô nhíu mày, ngẩng đầu chống lại ánh mắt anh ta, đôi mắt lạnh
lẽo như thiêu đốt dục vọng đang hừng hực…
Thượng Quan Tuyền chưa bao giờ cảm thấy kinh hãi như lúc này, cô rất hi vọng đây chỉ là một
cơn ác mộng, chỉ tiếc đây lại là sự thật…
Niếp Ngân đã sớm bị sự
tức giận và dục vọng chi phối, bàn tay tà ác mơn trớn trên người cô,
mang theo sự ngông cuồng không cho phép kháng cự.
Bàn tay Thượng
Quan Tuyền nắm chặt lấy ga giường, cả người cô run lên, lạnh đến thấu
xương, sự sợ hãi giống như thủy triều lúc chạng vạng không ngừng dâng
lên trong lòng cô, đợt sóng này nối tiếp đợt sóng kia.
Nếu là trước kia cô cũng sẽ có cảm giác như thế này sao? Lúc này cô thật sự nghi ngờ liệu mình có yêu người đàn ông này không?
Vậy mà lúc này Niếp Ngân lại do dự, sự bất lực của cô như từng lớp sóng nối tiếp dâng lên trong lòng anh ta, nhấn chìm anh ta, làm sao có thể?
Anh ta thô bạo hôn lên thân thể trắng trẻo của cô, da thịt cô trơn bóng
nhẵn nhụi khiến anh ta yêu thích không muốn buông tay, bụng dưới lại
truyền đến từng đợt nóng bỏng, đôi mắt anh ta càng thêm u ám…
Từng giọt nước mắt chảy xuống, khuôn mặt anh tuấn của Niếp Ngân hiện lên tia ẩn nhẫn… bàn tay to của anh ta đột nhiên siết chặt lại!
Tại sao?
Tuyền của anh ta lại phản bội anh ta, còn anh ta lại không nhẫn tâm hành hạ cô?
- Tuyền…
Giọng nói của Niếp Ngân đột nhiên tràn đầy đau buồn và vô lực, do say rượu nên anh ta càng thêm khác thường.
Thượng Quan Tuyền ngơ ngẩn nhìn vào đôi mắt đầy đau khổ của Niếp Ngân, nghe
thấy giọng điệu chua xót của anh ta làm lòng cô cũng dâng lên cảm giác
đau đớn, tùy ý để bàn tay anh ta vuốt ve gương mặt cô.
- Tôi là
một người lãnh đạo thất bại, lại đi yêu đặc công do một tay mình bồi
dưỡng… thật sự là nực cười... – Giọng điệu của anh ta thấp đến mức không thể thấp hơn, men say khiến anh ta nói ra những tâm sự trong lòng nhiều năm qua.
- Không…
Lời nói của Niếp Ngân khiến Thượng Quan Tuyền hoảng sợ, dường như một trái bom đang nổ tung trong lòng cô. Hai
mắt cô mở to, đôi mắt trong trẻo hiện ra tia kinh ngạc.
Chủ thượng… Niếp Ngân yêu cô?
Chuyện này… làm sao có thể?
- Tuyền, trong lòng tôi, không ai có thể thay thế được em. Tôi yêu em,
người nhỏ tuổi hơn tôi rất nhiều. Em nói tôi ích kỷ cũng được, bá đạo
cũng được, đêm nay tôi buộc phải làm như vậy, tôi tuyệt đối không giao
em cho Lãnh Thiên Dục một lần nữa... – Ngón tay thon dài của anh ta dịu
dàng lau đi những giọt nước mắt của cô, đôi mắt tràn ngập sự ưu thương,
anh ta khẽ thở dài.
- Tại sao… tại sao lại như vậy?
Thanh
âm yếu ớt mong manh như tơ nhện của Thượng Quan Tuyền vang lên, cô cảm
thấy mình đang lạc lối rồi, không thể tìm được đường về nữa…
Nếu là trước đây, khi nghe những lời này cô hẳn sẽ rất vui mừng, phải không?
Không phải cô vẫn luôn hy vọng Niếp Ngân yêu mình sao?
Nhưng ngay lúc này, khi Niếp Ngân thật sự thổ lộ với cô, trái tim cô vì sao lại bình tĩnh đến vậy?
Nhưng chỉ trong giây lát, sự bình tĩnh vốn đang chế ngự trái tim cô lại được thay thế bằng một thứ cảm giác khác…
Cảm giác bi thương chôn giấu nơi đáy lòng bỗng trào dâng lên, chẳng mấy
chốc hóa thành nỗi căm hận, cảm giác đau đớn trong lòng dần lan tràn
khắp toàn thân cô.
Cô quay mặt thoát khỏi bàn tay anh ta, hai mắt đầy lửa giận nhưng khó có thể che giấu được sự đau thương. Cô nhìn
thẳng vào anh ta: “Tình yêu của anh… thật ích kỷ! Chỉ vì tổ chức và
quyền uy của anh mà anh sẵn sàng dâng em cho người đàn ông khác”.
Cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng Thượng Quan Tuyền, đôi mắt lúc này
đã ướt đẫm nước mắt. Cô không giãy giụa nữa, chỉ yên lặng hưởng thụ vòng ôm không thuộc về mình. “Chỉ một chút thôi” – Cô tự nhủ với chính mình.
- Tuyền, do tình thế bắt buộc, tôi cũng không muốn thế, hãy tin tôi…
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, anh ta vùi đầu vào mái tóc mềm mại của cô