
, hít thở hương thơm thoảng qua của cô.
Nhìn anh ta đau khổ, trái tim Thượng Quan Tuyền như bị con dao đâm xuyên
qua, cảm giác đau đớn như muốn xuyên thấu cả cơ thể cơ, rốt cuộc thì
trái tim cô vẫn đau lắm…
- Tuyền... – Niếp Ngân thâm thúy nhìn
Thượng Quan Tuyền, đôi mắt đen thâm trầm như đắm chìm vào bóng đêm tĩnh
lặng khiến người khác như bị xoáy vào, không thể thoát khỏi…
- Em yêu tôi sao? – Anh ta trực tiếp hỏi, giọng điệu pha lẫn chút men say vang lên.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹn, cô dường như quên
cả hít thở, đôi mắt trong veo giờ tràn ngập sự kinh ngạc và hoảng sợ.
Cô… yêu Niếp Ngân sao?
Chuyện này từ trước đến giờ cô chưa từng nghi hoặc, nhưng… hiện giờ, vì sao cô lại không dám khẳng định?
Cho tới nay, tình cảm của cô dành cho Niếp Ngân là tình yêu sao? Vì sau sau khi gặp Lãnh Thiên Dục, cô lại cho rằng tình cảm của mình đã thay đổi?
Vì sao? Tại sao lại như vậy?
Thấy Thượng Quan Tuyền kinh ngạc, đáy mắt Niếp Ngân đột nhiên lạnh đi… Anh
ta không cần câu trả lời nữa, vì giờ phút này vẻ mặt cùng sự do dự của
cô đã là câu trả lời rõ ràng nhất rồi.
- Quả nhiên là vậy! – Niếp Ngân đứng dậy, cười đầy đau khổ, tiếng cười đau buồn dường như vang lên khắp căn phòng.
- Tuyền của tôi, quả nhiên em đã yêu Lãnh Thiên Dục.
- Chủ thượng…
- Câm miệng! – Nụ cười đau đớn bên môi Niếp Ngân chợt tắt, anh ta lạnh
lẽo nhìn Thượng Quan Tuyền, ngắt lời cô – Em yêu hắn? Thậm chí còn muốn
rời bỏ tôi?
Anh ta lại đến gần, nở nụ cười tà ác, nâng cằm cô lên, đem hơi thở nguy hiểm bao vây lấy cô.
- Tôi nói rồi, tôi rất ích kỷ... - Lời còn chưa nói xong, tay anh ta đã giơ lên…
Hai tiếng “Rắc rắc” vang lên, hai tay của Thượng Quan Tuyền bị một chiếc còng sắt khóa chặt trên đầu giường!
- Chủ thượng – Cô giật mình, còn chưa kịp kêu lên đã bị còng sắt khóa chặt lại.
- Tuyền, vì yêu em, tôi không ngại làm trái quy tắc của tổ chức, còn muốn cho em tự do, đáng tiếc… em lại đem lòng yêu một người đàn ông khác! –
Đáy mắt Niếp Ngân lộ ra tia tình yêu nồng đậm nhưng cũng đầy tuyệt vọng.
- Tuyền, em là người tôi yêu thương nhất, cho nên tôi sẽ không hủy diệt
em, nhưng… tôi sẽ khiến em đeo trên lưng xiềng xích, cả đời chỉ có thể ở lại bên tôi.
Niếp Ngân nói xong liền đứng dậy, nhìn Thượng Quan
Tuyền một lát, Sau đó trong tay anh ta cầm một thứ… một ống tiêm có chứa dung dịch… dưới ánh đèn thủy tinh càng toát ra sự lạnh lẽo đến thấu
xương.
- Không… chủ thượng, anh muốn làm gì?
Thượng Quan
Tuyền kinh hãi nhìn Niếp Ngân đang tiến lại gần mình, cô vặn vẹo cơ thể
nhưng chiếc còng sắt khiến cô không thể lui được.
Niếp Ngân chẳng nói chẳng rằng, lạnh lùng cầm ống tiêm, chậm rãi… đưa lại gần tay cô.
- Đừng... – Thượng Quan Tuyền vô thức hét to phản kháng, tuy cô không
hiểu hàm nghĩa trong lời nói vừa rồi của Niếp Ngân, cũng không biết thứ
dung dịch trong ống tiêm là gì, nhưng… trong lòng cô dâng lên cảm giác
sợ hãi đến tột cùng!
Niếp Ngân đem ống tiêm châm vào tĩnh mạch chủ trên cánh tay Thượng Quan Tuyền, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô…
- Em… chỉ có thể thuộc về tôi! – Nói xong, anh ta cắm sâu mũi tiêm vào tay cô…
- A…
Cơn đau nhói qua đi, Thượng Quan Tuyền cảm thấy mí mắt ngày càng trĩu
xuống, khuôn mặt anh tuấn của Niếp Ngân trước mắt cũng dần trở nên mơ
hồ…
- Chủ thượng... – Cô còn chưa nói hết câu đã mê man lịm đi…
Không biết đã qua bao
lâu, khi Thượng Quan Tuyền tỉnh lại chỉ cảm thấy đau, đôi mắt màu hổ
phách bắt đầu dần có tiêu cự, cô đột nhiên ngồi bật dậy…
Đã có chuyện gì xảy ra?
Tại sao đầu cô lại đau như búa bổ thế này?
Cô mờ mịt nhìn bốn phía, nhận ra đây là căn phòng Niếp Ngân nhốt cô, cảm
giác xa hoa khiến trái tim người ta lạnh giá đi, xung quanh chỉ tràn
ngập bầu không khí xa hoa lạnh lẽo.
Đại não Thượng Quan Tuyền
nhanh chóng xoay chuyển, cô nhớ Niếp Ngân tiêm cho cô một thứ thuốc nào
đó, sau đó cô lịm đi. Chẳng lẽ là thuốc mê?
Nhưng… tiêm thuốc mê để làm gì?
Cô vừa động đậy người chợt cảm thấy cảm giác nhói đau len lỏi vào khắp tế bào trong người cô.
Cơ thể của cô…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện đáng sợ gì?
Thượng Quan Tuyền run rẩy sờ vào chỗ thấy đau… càng ngày càng cảm thấy kì lạ!
Cô lập tức lao vào nhà vệ sinh!
Mặt kính to phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của Thượng Quan Tuyền và quần áo xộc xệch trên người cô.
Cô hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người lại…
- A... – Chỉ trong chốc lát, trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng hét chói tai kinh hãi.
Lúc này, Thượng Quan Tuyền đang đứng trước gương, cô thấy trên bờ vai vốn trơn bóng của mình xuất hiện… một hình xăm!
Là hình một người phụ nữ đầu rắn!
Từng đường nét đều rất sống động, người phụ nữ như đang nhìn Thượng Quan Tuyền bằng con mắt ngạo mạn lạnh lùng!
Hình xăm như thần thoại Hy Lạp!
Thượng Quan Tuyền cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều rối loạn, bàn tay mảnh khảnh chống vào bức tường bóng loáng…
Hình xăm này… có ý nghĩa gì? Tại sao cô lại cảm thấy bất an như vậy?
Rõ ràng là Niếp Ngân tiêm thuốc mê cho cô với mục đích xăm hình lên người cô. Rốt cuộc mục đích thật