
ậu ấy, cậu ấy sẽ dùng quyền lực để trả thù lại. Lão đại,
cái danh xưng này với Lãnh Thiên Dục mà nói chính là trời sinh, không
phải sao? – Cung Quý Dương không kìm chế được, ánh mắt sáng lên khi nói
về người bạn tốt.
Thượng Quan Tuyền kinh ngạc đến ngây người, cô không biết mình bị làm sao nữa, cô chỉ cảm thấy tâm trạng đang rất rối bời.
Cung Quý Dương thu hết những biến hóa dù là nhỏ nhất của Thượng Quan Tuyền
vào trong mắt, nói một câu đầy ý vị: “Cô Thượng Quan, thật ra thì bây
giờ cô là người rõ nhất… cô ở lại bên cạnh Thiên Dục chỉ đơn giản là vì
con chip thôi sao?”
- Tôi…
- Không cần phải phủ định vấn
đề này nhanh như vậy, tốt nhất cô nên suy nghĩ kỹ lại đi! – Cung Quý
Dương khoát tay, cắt ngang lời Thượng Quan Tuyền, ung dung nói một câu.
Thượng Quan Tuyền giật mình, đôi môi anh đào hé mở nhưng lại không nói lời nào…
Đôi mắt Cung Quý Dương tràn đầy sự vui vẻ, vẻ trầm ổn nghiêm túc lúc nãy
giờ đã tan biến, anh ta khôi phục lại dáng vẻ đầy tà mị, khoa trương
ngáp dài một cái…
- Ôi, mấy tháng nay đi khắp nơi chẳng nói nhiều như vậy, giờ nguyện vọng lớn nhất của tôi là về phòng đánh một giấc.
Đúng rồi, cô Thượng Quan, tôi hỏi cô một câu nữa, tâm nguyện lớn nhất
của cô là gì? – Cung Quý Dương uể oải đứng dậy, tự dưng không đâu vào
đâu hỏi một câu.
Hả?
Tâm nguyện lớn nhất?
Hàng lông mi của Thượng Quan Tuyền run run… tâm nguyện lớn nhất là gì?
Vấn đề này đã gây khó khăn cho cô!
Hai vấn đề Cung Quý Dương nói ra đều khiến Thượng Quan Tuyền cảm thấy khó
trả lời. Cô nghĩ mãi, nhưng cho dù là vậy cũng không tìm ra được đáp án.
Cô cười khổ lắc đầu một cái, cười mình không đâu lại suy nghĩ mãi mấy vấn
đề nhàm chán đó. Cô ở bên cạnh Lãnh Thiên Dục, một là vì nhiệm vụ, hai
là vì sự an nguy của cô nhi viện Mary, quan hệ giữa hai người bọn họ chỉ đơn giản như vậy, không phải sao?
Về phần tâm nguyện lớn nhất là gì…
Thượng Quan Tuyền nhíu mày, chìm vào suy tư.
Đang lúc cô chìm đắm vào dòng suy nghĩ thì cảm thấy có một bàn tay đặt lên eo, kéo cô áp vào lồng ngực ấm áp quen thuộc.
- Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế? – Từ trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp. Lời vừa dứt, cả người cô bị ôm chặt lại.
Thượng Quan Tuyền kinh hãi, trời ạ, cô lại suy nghĩ đến ngẩn người ư? Ngay cả Lãnh Thiên Dục vào lúc nào cô cũng không biết.
- Hả… đang suy nghĩ câu hỏi của Cung Quý Dương! – Có lẽ đã dần dần quen
với hơi thở của Lãnh Thiên Dục, cô cảm thấy sau lưng rất ấm áp, hơn nữa
trong lòng cũng dần trở nên nhẹ nhõm.
Nếu đã bằng lòng quên đi thân phận thật sự của nhau, vậy thì cứ dựa vào nhau như vậy không phải là rất tốt sao?
- Vấn đề gì?
Lãnh Thiên Dục giơ tay khiến cô dựa đầu vào vai hắn, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết.
- Tâm nguyện lớn nhất của tôi là gì... – Thượng Quan Tuyền bị buộc phải ngẩng đầu lên…
- Em muốn làm gì? – Bờ môi nóng bỏng chạm nhẹ vào vành tai nhạy cảm của cô khiến cả người cô khẽ run lên. Cô chợt hiểu ra…
Người đàn ông này thừa dịp cô đang ngẩn người để trêu đùa cô!
- Đừng… đừng như vậy! – Thượng Quan Tuyền cảm thấy hốt hoảng.
Thấy cô từ chối, Lãnh Thiên Dục càng không kiêng dè gì cúi đầu xuống, gặm cắn lên xương quai xanh của cô…
- Lãnh Thiên Dục, đừng như vậy! – Cô dường như dựa hẳn vào ngực hắn, giọng nói đầy sợ hãi.
- Vừa gọi gì? – Lãnh Thiên Dục đột nhiên dừng lại, đôi lông mày rậm nhíu lại đầy bất mãn, vẻ mặt cũng dần đóng băng lại.
Ý thức được sự tức giận của hắn, Thượng Quan Tuyền cũng không giãy giụa
nữa. Giữa hai người chỉ còn hơi thở yếu ớt đè nén của cô…
- Lãnh Thiên... – Cô vừa định nói như vậy, nhưng khi đối mặt với đôi mắt đang dần trở nên lạnh lẽo kia…
- Dục…
Cô nhẹ giọng gọi một tiếng. Không biết tại sao, khi đối mặt với hắn cô lại cảm thấy yên ổn. Có lẽ cứ nên phóng túng một lần đi!
Lãnh Thiên Dục từ từ cong môi lên, vẻ mặt đầy hài lòng. Hắn chưa từng nghĩ
đến khi nghe một cô gái gọi tên mình lại cảm động như thế. Có lẽ chính
vì như thế nên hắn mới động lòng trắc ẩn.
- Vậy tôi hỏi em, tâm nguyện lớn nhất của em là gì?
Lãnh Thiên Dục ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng, đôi mắt nhìn cô chăm chú, dáng vẻ đầy nghiêm nghị.
- Tôi…
Thượng Quan Tuyền hơi nghiêng đầu suy nghĩ cẩn thận, sau một lúc lâu, đôi mắt trong suốt của cô sáng lên…
- Chơi trò tàu lượn! Từ lúc nhỏ tôi đã hy vọng có thể được ngắm phong cảnh từ trên tàu lượn lúc nó đi lên cao…
Đang nói, đôi mắt đầy khát khao của Thượng Quan Tuyền dần trở nên ảm đạm, giọng nói cũng hơi buồn…
Cô vẫn còn nhớ trên thế giới này đã từng có người hứa với cô sẽ đưa cô đi
chơi trò tàu lượn tuyệt vời nhất. Thật đáng tiếc, người đó còn chưa kịp
thực hiện lời hứa của mình thì đã vĩnh viễn rời xa thế giới này. Người
đó chính là cha của Vận Nhi, cũng là người mà từ nhỏ cô đã coi là cha
của mình.
Vậy mà, hiện tại cảnh còn người mất, cô vĩnh viễn không thể trở về với thời thơ ấu đơn thuần và vô ưu vô lo ấy được nữa.
- Đó chính là tâm nguyện của em?
Lãnh Thiên Dục hỏi ngược lại, dù giọng nói có phần thong thả, ánh mắt bình
tĩnh, nhưng động tác tay trong lúc lơ đãng đã tiết lộ tâm tình phức tạp