
nh gọi tôi?
Vẻ mặt đầy nghi ngờ, Thượng Quan Tuyền đi tới trước mặt Cung Quý Dương.
Thân hình cao lớn của anh ta cũng giống Lãnh Thiên Dục vậy.
Cung Quý Dương đan hai tay vào nhau…
- Ở đây tôi chỉ quen mỗi cô, tất nhiên là gọi cô rồi.
Trên mặt anh ta là nụ cười “vô tội” nhưng ánh mắt có phần dò xét.
Người đàn ông này đúng là không đứng đắn chút nào, nhưng không biết tại sao
Thượng Quan Tuyền lại cảm thấy anh ta không hề có ác ý.
- Lãnh Thiên Dục sẽ về ngay thôi ! – Thượng Quan Tuyền cho rằng Cung Quý Dương muốn hỏi đến Lãnh Thiên Dục, cô thản nhiên nói.
- Ai nói tôi muốn tìm cái tên vô tâm vô tính ấy chứ. Tôi tìm cô đó ! – Cung Quý Dương nhướn đôi mày rậm, ánh mắt đầy chế nhạo.
- Tìm tôi? Có chuyện gì không? – Thượng Quan Tuyền càng không hiểu.
Cung Quý Dương khua khua tay…
- Cô có ngại mời tôi uống cafe không? – Giọng điệu lười biếng nghe khá êm tai, anh ta lúc này giống như người hành khất đang xin cơm.
Nói xong, anh ta cũng không chờ Thượng Quan Tuyền gật đầu đồng ý, lập tức gọi người phục vụ.
Thượng Quan Tuyền không hề biết hóa ra trên đời này lại có người đàn ông mặt
dày như vậy. Cô bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống đối diện Cung Quý Dương.
- Này, sáu người kia, tôi không phải phạm nhân mà cứ nhìn chằm chằm tôi
như vậy, đi ra ngoài đi ! – Cung Quý Dương cố bày ra vẻ mặt hung dữ nhìn sáu người vệ sĩ, cố ý lớn tiếng nói.
- Thật xin lỗi, Cung tiên sinh. Lãnh tiên sinh đã nói chúng tôi không
được rời khỏi ngài nửa bước, nhất định phải đảm bảo an toàn cho ngài ! – Một trong sáu người lên tiếng.
Cung Quý Dương nghe
xong, mặt xị xuống, ngón tay thon dài day nhẹ trán, đôi mắt đầy tà khí
sáng lên, ngẩng đầu nói: “Các vị đại ca, xin các anh bỏ qua cho tôi đi.
Giờ tôi không có đồng nào, ngay cả muốn uống cafe cũng phải mặt dày xin
cô gái xinh đẹp, tóc dài, vừa nãy còn cười híp mắt Thượng Quan Tuyền này mời thì có thể đi đâu được nữa chứ. Nể mặt tôi, các anh tạm rời đi cho
chúng tôi nói chuyện được không?”
Vẻ mặt Cung Quý Dương như đi
đưa đám, giọng nói cũng điềm đạm đáng yêu, đôi mắt đen thâm thúy giờ
long lanh như một chú nai tơ vô tội nhìn sáu người vệ sĩ, chỉ thiếu nước mắt nước mũi chảy ròng ròng thôi.
Mấy người vệ sĩ thấy vẻ mặt và giọng điệu Cung Quý Dương như vậy bị dọa cho sợ hãi, chỉ thiếu nước quỳ xuống chân Cung Quý Dương…
- Cung tiên sinh, ngài đừng nói đùa như vậy, chúng tôi đi đây, đi ngay đây.
Sáu người thất tha thất thểu rời khỏi khu uống cafe.
Ai mà không biết vị này chính là tổng giám đốc của Cung thị - Cung Quý
Dương chứ. Phải để cho ngài ấy cầu xin như vậy khác nào muốn lấy mạng
bọn họ, người như vậy bọn họ làm sao dám chọc vào chứ.
Cung Quý
Dương nhìn dáng vẻ chạy trối chết của mấy người vệ sĩ, vẻ mặt vô tội lập tức tiêu tan không còn tăm hơi, cả người uể oải, khoa trương ngáp dài
một cái, nói: “Thật là, vừa nhìn là biết ngay người của Lãnh Thiên Dục,
cả ngày cứ như pho tượng, chả có gì thú vị cả”.
Thượng Quan Tuyền nhìn Cung Quý Dương kì quặc đang ngồi đối diện mình, người đàn ông này thật là…
- Anh thật sự là Cung Quý Dương à? – Cô nhẹ giọng hỏi. Một người đàn ông
kì lạ như vậy sao có thể điều khiển cả một tập đoàn lớn như vậy chứ.
- Cô vừa nói gì? – Vì giọng của Thượng Quan Tuyền tương đối nhỏ nên Cung Quý Dương không nghe rõ.
- À, không có gì.
Thượng Quan Tuyền lập tức chuyển chủ đề: “Đúng rồi, anh tìm tôi có việc gì?
Không phải anh muốn tôi giúp anh rời khỏi nơi này chứ?”
Cung Quý
Dương cười, lắc đầu một cái, nhận ly cafe thượng hạng người phục vụ vừa
đưa tới. Trên mặt anh ta lộ ra vẻ thỏa mãn, khẽ nhấp một hớp, sau đó
nói:
- Cái tên Lăng Thiếu Đường đó làm trễ hết hành trình của
tôi, khiến tôi chỉ có thể ở đây chờ cậu ta. Còn Thiên Dục cả ngày bận
tới bận lui, cho nên tôi chỉ có thể tìm đến người rảnh rỗi là cô thôi.
Hả?
Thượng Quan Tuyền không nghĩ Cung Quý Dương tìm mình vì lý do này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
- Này, anh nói ai rảnh rỗi hả?
Việc Thượng Quan Tuyền tức giận dường như chẳng ảnh hưởng gì đến Cung Quý
Dương. Anh ta vẫn bày ra vẻ mặt tươi cười, không lo lắng cất lời: “Cô
gái nhỏ đừng tức giận thế chứ…”.
Anh ta dừng lại một chút, uống
một hớp cafe, đôi mắt nhìn lướt qua Thượng Quan Tuyền đang ngồi phía đối diện, sau đó không nhanh không chậm nói một câu: “Cô ở lại bên cạnh
Thiên Dục chỉ vì con chip?”
Giọng nói êm dịu mà nghe vào tai lại khiến người ta không thể xem nhẹ.
Bàn tay đang cầm tách cafe của Thượng Quan Tuyền khẽ run lên, ngay sau đó
nhìn lên vẻ mặt ung dung của Cung Quý Dương. Khi cô nhìn thấy tia sắc
bén trong ánh mắt anh ta, trong lòng rối tung lên, người đàn ông này quả nhiên không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Đối mặt với một người
như vậy, Thượng Quan Tuyền có cảm giác mình cũng không cần vòng vo tam
quốc làm gì. Chỉ trong nháy mắt cô đã thu hồi lại vẻ kinh ngạc trong ánh mắt…
- Đúng, nếu anh đã biết thì tôi cũng không có ý định giấu
diếm ! – Cô dựa người vào ghế, đôi mắt không hề sợ hãi nhìn thẳng vào
Cung Quý Dương.
Vẻ tán thưởng lướt qua đáy mắt Cung Quý Dương, đúng là một cô gá