Old school Swatch Watches
Giang Sơn Bất Hối

Giang Sơn Bất Hối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325054

Bình chọn: 7.00/10/505 lượt.

ừng thở, ai nấy đều ngơ ngẩn nhìn tình cảnh trước mắt!

Thân hình Bộ Thiên Hành như con giao long gào thét đáp xuống lưng ngựa. Chỉ thấy sáu mảnh của mấy cây kim tiễn vi vu rớt xuống trước mặt hắn.

Ba cây kim tiễn, cây nào cũng bị hắn chẻ thành hai nửa!

Thậm chí phụ tử Chu gia đứng trên thành cao, trong nhất thời cũng quên phải truyền mệnh lệnh xuống dưới, chỉ ngây người nhìn Bộ Thiên Hành trầm mặc đứng sừng sững trên lưng ngựa, lòng không khỏi run sợ.

Làm sao Bộ Thiên Hành có thể bỏ qua cơ hội này!

Hắn vươn tay chụp lấy cung tên vắt dưới bụng ngựa, nhìn chăm chăm cổng thành cao ngất phía trước, chợt cất giọng cười lớn: “Đã nghe danh kim tiễn Chu gia uy chấn Đông Nam, hôm nay xin dùng cung tên lãnh giáo!”

Lời còn chưa dứt, một mũi tên sắt bình thường đã rời cung, như truy hồn đoạt mệnh bay vọt về phía lầu cổng thành. Dù chỉ có một mũi tên, nhưng binh lính trên lầu thành lại đồng thời cúi người trốn tránh, dường như ai cũng sợ chỉ cần trúng mũi tên của Bộ Diêm La này, chắc chắn sẽ mất mạng!

Nhưng không ai ngã xuống.

Ngã xuống chính là lá cờ Mặc quốc. Cờ được buộc bằng dây thừng, ấy vậy mà cách xa cả trăm bước chân, dây thừng lại bị bắn đứt ngay giữa! Lá cờ lớn đỏ tươi như máu từ từ rơi từ trên cao xuống, không ai có thể cứu được!

“Hay!” Phía dưới trường thành, tiếng hò reo như sấm dậy.

Trên lầu cổng thành, ai nấy mặt mày xám ngoét như tro tàn.

Sắc mặt Bộ Thiên Hành lạnh lùng đến cực điểm, hắn thúc ngựa tiến nhanh về phía trước, tiếng quát chấn động ba quân: “Giết!”

Sắc trời u ám.

Phía sau tiếng chém giết rung trời, Bộ Thiên Hành dẫn một đội binh lính xông vào cổng thành. Dĩ nhiên, người hắn giết nhiều không kể xiết. Một đao chém ra là có người ngã xuống, xác chết chồng chất như núi.

Trước mặt lại có một binh lính Mặc quốc ngã xuống trong lúc kinh hoảng bỏ chạy, bị hắn chém một nhát từ đầu đến chân, chẻ thành hai nửa, trông rất ghê rợn. Đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn lướt qua trên mặt xác chết, bất chợt khựng lại.

Tên kia vẫn chỉ là một thiếu niên, tầm tuổi với Tiểu Tôn. Trên gương mặt non nớt là đôi mắt sợ hãi, kinh hoàng mở to.

Bộ Thiên Hành dừng lại, hắn thầm nghĩ — khoảng một canh giờ nữa là có thể hoàn toàn chiếm lĩnh Mặc Quan thành rồi.”

Trong lòng hắn tự dưng dâng lên cảm giác chán chường. Hắn cất đao vào vỏ, quay đầu nói với phó tướng: “Giao cho các ngươi!”

Phó tướng lại nhìn chằm chằm vào dưới cổng thành, ngập ngừng nói: “Tướng quân, người nhìn kìa!”

Phía sau cửa thành mở toang là con đường rộng. Vì đã có quân tiên phong tiến vào nên trên đường lớn máu chảy thành sông. Một vị nam tử mặc nhung trang, tóc trắng xóa đang quỳ giữa đường.

Phía sau hắn, từ cửa thành đến cuối con phố có rất nhiều người đang quỳ.

Toàn là phụ nữ và trẻ nhỏ, khóc lóc đến khan cả tiếng.

“Bộ tướng quân!” Nam nhân đang quỳ ở kia cất giọng khàn khàn nhưng vang vọng đến tận trời cao: “Ta là Chu Ngọc Sấm, thành chủ thành này! Mời tướng quân hãy lấy đầu ta đi! Chỉ xin ngươi tha cho những người già yếu, phụ nữ và trẻ em trong thành! Trượng phu và phụ thân của họ đều đã tử trận trên lầu thành rồi!”

Bộ Thiên Hành nhảy xuống ngựa, bước tới nhìn chằm chằm vào Chu Ngọc Sấm: “Ngươi nhận ra ta?”

Chu Ngọc Sấm rưng rưng gật đầu: “Nửa năm trước, Bộ tướng quân vì cứu dân chúng vô tội của U Lan quốc mới bị Triệu đại tướng quân giáng chức. Người khác không biết nhưng lão hủ biết.”

Bộ Thiên Hành lạnh lùng nói: “Không có chuyện này.” Nói xong cũng không để ý tới Chu Ngọc Sấm, lập tức đi đến dưới cổng thành nói với phó tướng: “Về bẩm báo với Đại tướng quân…”

Phó tướng biết tâm ý của Bộ Thiên Hành, vội nói: “Tướng quân, không thể! Tàn sát dân trong thành là lệnh của Nhị hoàng tử. Người vừa được phục chức, không thể…”

Bộ Thiên Hành liếc phó tướng một cái, hắn nói tiếp: “… Ta không cần công trạng chiếm lĩnh Mặc Quan thành. Ngươi về xin Triệu tướng quân tha cho dân chúng thành này. Cứ quyết định vậy đi.”

Phó tướng đành thở dài một tiếng, xoay người lên ngựa rời đi.

Khoảng nửa nén nhang thời gian trôi qua, phó tướng mới cưỡi ngựa trở về, vẻ mặt không vui: “Triệu tướng quân nói: ‘Được’.”

Bộ Thiên Hành thở dài một hơi, gật đầu, quay lại nói với Chu Ngọc Sấm: “Ngươi an tâm đi đi.”

Chu Ngọc Sấm cảm kích nói: “Đa tạ Bộ tướng quân.” Hắn lấy lệnh bài trong người ra giao cho tùy tùng: “Truyền lệnh của ta, toàn thành đầu hàng, cung nghênh quân đội Đại Tư vào thành.” Tùy tùng lĩnh mệnh đi rồi, Chu Ngọc Sấm mông lung nhìn ra bốn phía, bất chợt giơ lên trường kiếm khẽ cắt một đường, ngay lập tức máu tuôn như suối, ánh mắt không còn chút sự sống. Mọi người phía sau kinh ngạc đồng thanh hô lên, nhưng không còn kịp nữa.

Bởi vì Mặc Quan thành đầu hàng, không chống cự nên quân Đại Tư giảm thiểu được rất nhiều thương vong. Cửa thành nhanh chóng mở rộng, quân đội Đại Tư như nước sông cuồn cuộn tràn vào nơi đã từng là thành trì kiên cố nhất, khó công phá nhất.

Bộ Thiên Hành từ xa đã trông thấy xa giá của phủ Đại tướng quân Triệu Sơ Túc, vội vàng tới nghênh tiếp: “Đại tướng quân!”

Triệu Sơ Túc là một nam tử trung niên, khoảng hơn bốn mươi tuổi