
mình đăm đăm, Tịnh Vi đỏ mặt nói nhỏ: “Sao anh không ăn?”
Hắn nhìn nàng, đáp: “Tôi không đói!” Vừa
dứt lời thì thấy người hầu đứng lấp ló ngoài cửa, hắn chưa lên tiếng,
Hách Liên Tĩnh Phong đã hỏi: “Có việc gì?”
Người nọ chào theo kiểu nhà binh, không bước vào mà đứng luôn ngoài cửa trả lời: “Đốc quân cho người mời Đại thiếu!”
Hách Liên Tĩnh Phong khoát tay, nói:
“Biết rồi, tôi sẽ qua ngay!” Liền đứng dậy cất bước, chưa tới cửa thì
xoay người lại: “Em ăn nhiều một chút…” Chưa nói xong đã đi khỏi.
Màn đêm đậm dần, trong phòng chỉ còn lại
nàng và Hỉ Thước, càng thêm tĩnh lặng. Kỳ thật, trước kia ở Giang phủ
cũng chỉ có Hỉ Thước và nàng. Nhưng khác hẳn bây giờ, đừng nói đến cả
phòng đều dán chữ hỉ, chỉ nghĩ đến tối nay sẽ xảy ra chuyện gì thì lòng
nàng đã kinh hoàng. Chẳng biết nàng hoang mang bao lâu, trong sân truyền tới tiếng bước chân… Không lâu sau, tiếng một người hầu ngoài cửa cất
lên: “Thiếu phu nhân, Đại thiếu say rượu rồi.”
Tịnh Vi lên tiếng trả lời, hai người hầu
liền dìu hắn vào đặt lên giường. Họ nhanh chóng cáo lui, vừa đi khỏi cửa đã nháy mắt vài cái với Hỉ Thước. Hỉ Thước có dốt cũng không thể lưu
lại, nói: “Tiểu thư, em ra ngoài trước, có gì thì chị gọi em!”
Tịnh Vi nhìn hắn nằm bất động trên
giường, mặt đỏ gay, hô hấp sâu, như say mà như ngủ. Tay chân nàng luống
cuống không biết phải làm sao, đứng một hồi mới kéo chăn đắp lên người
hắn, lại thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi… Nàng liền vào nhà tắm lấy khăn
nóng giúp hắn lau sạch.
Chỉ chốc lát đã lau xong, nàng hết việc
làm thì đâm ra hoang mang. Liếc bộ sofa trong góc lại nhìn vào chiếc
giường, lưỡng lự không biết nên nằm ngủ ở đâu. Giữa lúc phân vân bỗng có người từ đằng sau ôm ngang, nàng sợ tới mức muốn hét thành tiếng, cả
người đảo lộn bị người đó kéo lên giường. Người ấy trở mình đặt nàng bên dưới… Hơi thở ấm áp kèm theo hương rượu tỏa trên mặt nàng, vừa êm ái
vừa nhồn nhột. Toàn thân nàng mềm nhũn, chỉ nhận ra cảm giác này quá xa
lạ. Nàng muốn đẩy hắn, hắn lại dùng hai tay chế ngự phản kháng của nàng
rồi ấn nụ hôn xuống…
Rốt cuộc nàng đã hiểu, một người đàn ông
có thể làm một cô gái đau đớn ra sao và ngọt ngào như thế nào. Nàng vô
cùng mệt mỏi nhưng vừa tinh mơ liền tỉnh giấc, chẳng biết do chưa quen
hay vì gió bên ngoài, trong phòng mở lò sưởi, không khí rất khoan khoái. Xuyên qua mấy tấm màn mỏng, bài trí trong phòng có chút mờ ảo, nàng
quay đầu thấy hắn vẫn đang ngủ say, đôi mắt giãn thư thái… Mặt nàng bỗng đỏ ửng, tuy đã thành vợ chồng nhưng vẫn chưa được tự nhiên. Nàng dứt
khoát đứng dậy, đi vào nhà tắm. Khi nàng đi ra, Hách Liên Tĩnh Phong vẫn chưa tỉnh. Nàng mới tắm xong, tóc còn ướt, những giọt nước chảy xuống
từ lọn tóc. Bình thường ở nhà nàng dùng máy để sấy, nơi này chắc cũng có nhưng bây giờ chưa biết cất chỗ nào, đành ngồi xuống sofa dùng khăn lau kĩ.
Bình minh dần tỏ, ánh sáng xuyên qua mành loang lổ chiếu vào. Hắn vẫn chưa thức, nàng không biết quy củ của phủ
Đốc quân ra sao nhưng dựa theo tập tục Giang Nam thì ngày hôm sau tân
nương phải tới dâng trà cho cha mẹ chồng.
Đang lo lắng thì nghe tiếng bước chân
truyền tới, có giọng nói ngoài cửa vang lên: “Đại thiếu, thiếu phu nhân, hãy chuẩn bị sớm một chút.”
Tịnh Vi lên tiếng trả lời, quay đầu lại
đã thấy hắn tỉnh và đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt dường như sâu không thấy đáy. Tự dưng mặt nàng đỏ ửng, nhìn mũi chân nói: “Anh dậy đi!”
Hắn im lặng vào nhà tắm, chỉ nghe tiếng
xột xoạt vang lên. Nơi này vốn là phòng ngủ của hắn, đồ đạc chỗ nào hắn
rành nhất. Chốc lát hắn đi ra, trên tay cầm theo máy sấy tóc, chẳng nói
chẳng rằng đưa cho nàng.
Trong đại sảnh đông nghịt người, ngồi
chính giữa là Hách Liên Khiếu hùng bá một phương, hàng lông mày khí
phách. Điều khiến Tịnh Vi ấn tượng nhất là tóc của ông, như dựng thẳng
lên. Nàng và Hách Liên Tĩnh Phong quỳ xuống, được người hầu đem trà đưa
tới, hai tay hắn cầm lấy cất tiếng: “Mời cha dùng trà.” Rồi đem chén trà dâng Hách Liên Khiếu.
Hách Liên Khiếu tươi cười đón lấy uống
một ngụm, người hầu bên cạnh vội đỡ lấy rồi truyền tiếp cho người hầu
phía sau. Tịnh Vy cũng làm y theo, hạ mí mắt nói: “Mời cha dùng trà!”
Hách Liên Khiếu khẽ gật đầu, nhận lấy
uống một ngụm, trên mặt cười đầy nếp nhăn: “Đây là quà cha tặng ngày gặp mặt, con hãy nhận lấy!” Vừa dứt lời thì đưa vật gì đó, Tịnh Vi chưa
nhìn rõ đã thấy tiếng hít thở…
Hóa ra đây là vòng trang sức bằng ngọc, ở giữa chạm trổ tinh tế, vừa tầm nhưng tinh xảo đặc sắc. Hóa ra đây là
vòng ngọc gia truyền của Hách Liên gia, dĩ nhiên Tịnh Vinh mù tịt chỉ
mỉm cười tiếp nhận rồi nói cảm ơn.
Vì mẹ của Hách Liên Tĩnh Phong qua đời
sớm, nên theo trình tự mời vợ hai của Hách Liên Khiếu dâng trà. Tịnh Vi
theo chân Hách Liên Tĩnh Phong, thấy hắn cầm chén trà từ tay người hầu,
không quỳ mà chỉ gọi một tiếng: “Nhị di nương!” Tịnh Vi khó hiểu nhưng
giả ngơ.
Nhị di thái không tiếp, quay đầu nhìn
Hách Liên Khiếu, vẻ mặt đanh lại, Tịnh Vi thấy bầu không khí có phần
ngượng ngập. Sau đó nghe Hách Liên Khiếu nói: “Mau uống trà đi, tay con
dâu mỏi