Giang Bắc Nữ Phỉ

Giang Bắc Nữ Phỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326501

Bình chọn: 7.00/10/650 lượt.

àng vứt bỏ mọi thứ, giống như Trác Văn Quân vứt bỏ gia cảnh giàu có đi theo Tương Như mở quán rượu nuôi sống cả nhà vậy. Khâu Tam cũng vội vàng lao đến nhìn, sau khi nắp nồi được mở ra, và làn hơi nước đã bay hết, thì chỉ thấy số canh trứng gà trong chiếc chậu con toàn là những lỗ nhỏ như tổ ong, hấp quá kỹ mất rồi.

Phong Quân Dương không biết từ bao giờ đột nhiên từ trong phòng đi ra, đứng ở trước cửa khẽ hỏi: “Sao thế?”.

Thần Niên và Khâu Tam cùng quay đầu lại nhìn, biểu tình trên khuôn mặt của cả hai giống hệt nhau, đều có chút ngượng ngùng lúng túng. Phong Quân Dương bèn bước tới ghé mắt xem thử, sắc mặt không hề thay đổi hỏi: “Có thể ăn được không?”,

Một cái chậu con đầy ự canh trứng gà, không những thừa đủ cho Phong Quân Dương, mà ngay cả Thần Niên và Khâu Tam cũng không thiếu phần. Thần Niên bưng bát của mình lên, chỉ len lén quan sát phản ứng của Phong Quân Dương, thấy hắn ăn chậm rãi thong dong, giống như đang ăn thứ của ngon vật lạ gì lắm vậy. Thần Niên không nhịn được đá trộm Khâu Tam một cái ở dưới bàn ăn, dùng khẩu hình hỏi hắn: “Có ngon không?”.

Khâu Tam cảm thấy câu hỏi này thật khó trả lời, nếu nói là ngon, thì rõ ràng là trợn mắt nói dối, nhưng nếu nói là không ngon, thì sẽ phụ tâm ý mà Thần Niên giành cho Phong Quân Dương. Huống hồ chính chủ ở đây vẫn đang ăn với vẻ rất tập trung, hắn sao có thể phá hoại bầu không khí tốt đẹp này bằng cách nói rằng nó không ngon được? Mặc dù hắn là kẻ ranh mãnh, nhưng nhất thời cũng không biết nên trả lời Thần Niên thế nào, đành giả vờ như không nhìn thấy ám hiệu của Thần Niên, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.

Thần Niên thấy hắn giả câm giả điếc, trong lòng rất tức, không kìm được muốn đá cho hắn một cái.

Nhưng Phong Quân Dương ở bên này đột nhiên nhàn nhạt nói: “Rất ngon.”

Thần Niên và Khâu Tam cả hai cũng ngẩn người, Thần Niên nhất thời có chút ngượng ngùng, lúng túng hỏi: “Hả? Ngon sao?”,

Khâu Tam thấy vậy cười thầm trong bụng, ngoài miệng lại nói: “Hai vị cứ ngồi ăn đi, tiểu nhân quen ngồi xổm ăn rồi, không ngồi kiểu này được!”.

Không đợi Thần Niên kịp phản ứng, Khâu Tam đã bưng bát cơm tránh ra bên ngoài cửa. Nàng bất giác lại càng thêm xấu hổ, hận không thể bắt chước theo Khâu Tâm bưng bát cơm ra chỗ khác ăn. Cũng may sắc mặt Phong Quân Dương vẫn thản nhiên như thường, yên lặng ăn cơm giống như không có việc gì xảy ra. Thần Niên mới mặt dày, coi những lời vừa nãy hắn nói thật sự là đang khen mình.

Bữa cơm đã ăn xong, Khâu Tam vội vàng đi cọ nồi rửa bát, Thần Niên theo Phong Quân Dương vào trong phòng, thấy sắc mặt hắn đã tốt hơn rất nhiều so với ngày hôm qua, bèn hỏi: “Thân thể ngươi thế nào rồi?”.

Phong Quân Dương đáp: “Không có vết thương đao kiếm ngoài da, chỉ là không sử dụng được nội lực thôi, đã buông bỏ hết tất cả rồi thì chẳng thấy sao nữa cả.”

Lời hắn nói tuy rằng nhẹ bẫng, nhưng Thần Niên biết đối với người luyện võ, công phu bao năm khổ luyện giờ mất sạch trong một ngày, dù là ai cũng sẽ là sự đả kích cực lớn. Trong lòng nàng muốn nói rằng sau này nàng sẽ tìm cách trị thương cho hắn, nhưng suy đi nghĩ lại hiện giờ nói nhiều thế nào cũng vô dụng thôi, không thể để tâm tư hắn thêm khó chịu được. Nên không nói những lời đó nữa, chỉ thương lượng với hắn: “Ta muốn bảo người đến thành Thanh Châu đưa cho Diệp Tiểu Thất một bức thư, ngươi có thể giúp ta viết một phong thư cho Thuận Bình, cũng vừa tiện bảo hắn thả Diệp Tiểu Thất ra không?”.

Phong Quân Dương suy nghĩ một thoáng, rồi đáp: “Chuyện này không thể viết thư được, ta nói với cô hai câu, cô bảo người đó truyền lại cho Thuận Bình, hắn ta nghe xong tự nhiên sẽ tin tưởng thân phận người tới.”

Thần Niên hiểu hắn sợ thư rơi vào tay kẻ địch, bèn hỏi: “Câu gì?”.

Phong Quân Dương nghĩ ngợi một hồi, nói: “Quân tử giới thận hồ kì sở bất đổ, khủng cụ hồ kì sở bất văn.”

Thần Niên chỉ đọc qua mấy quyển sách đơn giản, biết được nhiều chữ, nhưng chưa từng học qua những thứ này, nàng khẽ nhằn nhằn cánh môi, hỏi: “Câu này có nghĩa là là gì? Ta nghe không hiểu.”

Phong Quân Dương thoáng sững người, có hơi áy náy khóc miệng hơi cong lên, nhẫn nại giải thích cho nàng: “Đây là một câu trong “Trung dung”, ý là quân tử ở chỗ người khác không thấy được, càng phải biết e dè cẩn trọng. Ở nơi người khác không nghe thấy được, càng phải biết e ngại sợ sệt.”

Hắn cẩn thận giải thích một câu trong “Trung dung” cho Thần Niên nghe, lại nói thêm: “Cô nói với người đưa tin rằng, nếu như Thuận Bình nghe xong đón tiếp, thì nghĩa là không có việc gì. Nhưng nếu Thuận Bình giả vờ không hiểu, thì nghĩa là tình hình trong phủ có biến, bảo hắn ta nhanh chóng rời khỏi đó là được.”

Thần Niên nghiêm túc học thuộc câu nói đó, ra ngoài gọi người tìm một tên xưa nay qua lại thân thiết, nhờ hắn làm giúp việc này. Người này đầu óc mít đặc còn không bằng cả Thần Niên, một câu này mà hắn phải luẩn quẩn mãi, tốn rất nhiều sức lực mới miễn cưỡng tạm coi là thuộc, nói với Thần Niên: “Thần Niên, cô yên tâm đi, tự tôi biết tùy cơ hành sự mà.”

Thần Niên không dám để Phong Quân Dương ở một mình, đành đưa người đó đến cánh cửa ngoài sân, l


XtGem Forum catalog