
”
“Anh nấu cơm?” Cô thực hoài
nghi.
“Sẽ không.”
Nam Thiến lộ ra vẻ mặt “em
biết mà”. “Nếu không, anh muốn như thế nào tự tay làm bữa tối cho em ăn?” Cô
hỏi.
“Anh có thể học nha.” Anh đột
nhiên lấy vẻ mặt thần bí, biểu tình hề hề nhìn cô. “Trên thực tế, anh đã học
hai khóa nấu ăn, làm cơm rang trứng cùng phiên gia đản hoa canh, nếu em không
ngại, anh có thể làm cho em ăn.”
Nam Thiến khó có thể tin nhìn
anh, không thể tin anh sẽ đi khóa học nấu ăn, điểm này không giống với chuyện
anh thường làm nha.
“Anh nói thật vậy chăng?” Cô
nhịn không được nhíu mày.
“Cái gì là thật? Bữa tối do
anh nấu sao?”
“Chuyện đi khóa học nấu ăn.”
Anh gật đầu. “Nếu em không
tin, về nhà chờ xem anh bày ra tài nghệ mới em sẽ tin.”
“Vì sao anh đột nhiên lại
muốn đi học nấu nướng?” Suy nghĩ trong chốc lát, cô mở miệng hỏi.
“Bởi vì anh muốn nấu cơm cho
em ăn, trước kia đều là em nấu cho anh ăn, hiện tại em cũng đi làm, anh nghĩ
ngẫu nhiên cũng nên đến lượt anh nấu, như vậy mới công bằng.” Anh mỉm cười với
cô, cười rõ ràng lấy lòng, làm cho Nam Thiến nhất thời trong lúc đó lại không
biết nên nói gì.
“Anh không cần làm như vậy.”
Sau một lúc lâu, cô nói.
“Anh không có làm cái gì nha.
Quyết định nhanh một chút em muốn ăn cái gì, nếu không có ý kiến, trở về nhà ăn
món anh thích nha.”
“Em muốn ăn mỳ thịt bò.” Cô
nhanh chóng trả lời, còn không muốn nhìn anh vì cô trở lại bộ dáng làm canh
thang, làm cho cô mềm lòng nhanh hơn, nhanh hơn buông khí giới đầu hàng anh.
“Được.” Khấu Đạt có chút đăm
chiêu nhìn cô một cái, gật gật đầu. “Xem ra em có vẻ không thích cơm rang
trứng, lần khác anh lại học món khác.”
Cô vẫn không có lên tiếng trả
lời.
Kế tiếp anh mang cô đi ăn mỳ
thịt bò, hỏi cô có mệt hay không, vốn định mang cô lên núi xem cảnh đêm, cô lại
nói một câu mệt chết, anh đành hủy bỏ kế hoạch, dẹp đường hồi phủ.
Về nhà tắm rửa xong, cô ngả
đầu liền ngủ, anh cũng bên cạnh cô lên trên giường ngủ tới tận sáng, sau đó
không biết khi nào thì lại đứng lên công tác, bởi vì khi cô nửa đêm tỉnh lại,
anh đã không ở bên người, đèn thư phòng lại sáng, mơ hồ còn có thể nghe thấy
thanh âm anh đang làm việc.
Buổi sáng tỉnh lại, anh cũng
không ở, Nam Thiến làm qua loa rửa mặt chải đầu ra khỏi phòng, chỉ thấy anh nằm
trên sô pha phòng khách vù vù ngủ nhiều, mà trên bàn cơm tắc chuẩn bị tốt bữa
sáng anh không biết khi nào đi mua trở về.
Bữa sáng vẫn còn chút ấm
nóng, có thể thấy vừa được mua trở về không lâu.
Tối hôm qua anh công tác đến
rạng sáng mới đi mua bữa sáng, vẫn là vì riêng cô mà làm vậy sao?
Nhìn vẻ mặt anh thần thái rõ
ràng mỏi mệt, cô có điểm không tha cùng đau lòng, nhưng suy nghĩ lại một chút,
thật là vốn không cần phải vậy, là anh tự đem chính mình khiến cho như vậy mệt,
cô lại không nói anh thay cô đi mua bữa sáng không phải sao? Huống hồ anh cũng
không phải tiểu hài tử, mệt mỏi tự mình phải nghỉ ngơi, cô căn bản là không cần
phải lo lắng.
Trong lòng nghĩ như vậy,
nhưng trước khi cô ra ngoài đi làm, mặc kệ là cước bộ hoặc là động tác cũng
không tự chủ được mà vô cùng nhẹ nhàng. Bất quá ngay cả như vậy, khi mở cửa
phát ra “khách” một tiếng, vẫn là đánh thức anh dậy.
Nghe thấy thanh âm, Khấu Đạt
trong nháy mắt liền theo trên sô pha ngồi xuống, lấy biểu tình mơ hồ quay đầu
xem cô.
“Em muốn đi làm.” Do đã đánh
thức anh, cô đành phải mở miệng nói với anh.
“Anh đưa em đi.” Anh lau mặt,
từ trên sô pha đứng dậy.
“Em đi xe công cộng được rồi,
anh ngủ tiếp trong chốc lát đi.” Cô nhịn không được nói.
“Em quan tâm anh sao?” Anh
lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt. “Anh thật là cao hứng.”
Nghe anh vừa nói như vậy, Nam
Thiến nhất thời có chút xấu hổ. Cô gần đây đối với anh thật sự có lạnh lùng vô
tình như thế? Chẳng qua câu nói muốn anh ngủ tiếp trong chốc lát, khiến cho anh
kinh hỉ như vậy?
“Đúng rồi, anh có mua bữa
sáng, em ăn chưa?” Anh bỗng nhiên nhớ tới.
Cô gật đầu.
Khấu Đạt vừa lòng nhếch miệng
cười. “Tốt lắm, đi thôi, anh đưa em đi làm.”
“Anh...” Nam Thiến muốn nói
lại thôi.
Anh nhíu mày xem cô.
“Không có việc gì.” Cô lắc
đầu, quyết định vẫn là quan sát một thời gian trước rồi nói sau.
Cái này gọi là giang sơn dễ
đổi, đánh chết cái nết không chừa, ai biết anh giờ khắc này hao hết tâm tư lấy
lòng, ngay sau đó có thể hay không lại cõng cô cùng nữ nhân bên ngoài kết giao?
Cô một khi bị rắn cắn, mười
năm sau vẫn sợ, vẫn là đợi một thời gian nữa nhìn xem đi.
“Nam Thiến, nhanh chút lại
đây, có người đưa hoa cho cậu nha!”
Nghe thấy tiếng kêu hưng phấn
của nhóm đồng nghiệp, Nam Thiến nghi hoặc từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến cửa công
ty, chỉ thấy ngoài cửa một sinh viên vừa học vừa làm ôm một bó hoa hồng to
nhìn về phía cô, mà chung quanh tụ tập vài đồng nghiệp mà trên mặt họ viết rõ
hai chữ hâm mộ cùng tò mò.
“Xin hỏi là tiểu thư Nam
Thiến sao?” Học sinh vừa học vừa làm tại cửa hàng bán hoa hỏi cô.
Cô gật gật đầu.
“Này cho cô, còn phiền toái
cô ký nhận một chút.” Người đưa hoa đem bó hoa đưa cho cô trước, sau đó lại lấy
bút cùng giấy ký nhận đưa ch