Giai Thoại Anh Và Em

Giai Thoại Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323345

Bình chọn: 9.00/10/334 lượt.

ọng nhất, thương hoa tiếc ngọc, có hiểu hay không! Mặc dù là rất quê mùa, nhưng các cô gái

rất yêu thích điều này. Tiếp theo, cần phải dịu dàng, không thể nhìn

người ta bằng ánh mắt lạnh lùng, này nha, hiện tại anh dùng ánh mắt này, ngay cả gấu Bắc Cực cũng không chịu đựng được đấy, huống chi là các cô

gái yếu đuối mỏng manh."

Vinh Hưởng càng nhíu mày nhiều hơn, dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn cô, "Ai nói cho em biết anh thích Lạc Lăng hả?"

"..." Hình như là không ai nói với cô thì phải, Vinh Nhung chớp chớp mắt, "Anh, tại sao anh không thích chị ấy?"

"Tại sao anh phải thích cô ấy?"

"Chị ấy rất đẹp, tính tình cũng tốt."

"Anh thích tính tình không tốt, bộ dáng không đẹp, cho nên cô ấy không

phù hợp với tiêu chuẩn của anh." Vinh Hưởng đút hai tay vào trong túi,

nhàn nhã đi về phía trước.

"..."

Vinh Nhung trợn mắt há hốc mồm, ôm ba lô trong ngực hì hà hì hục đuổi

theo, dùng một ánh mắt khó có thể tin tưởng quan sát anh. Chẳng lẽ trong mười năm này, Vinh Hưởng đã từ một S hoàn mỹ lột xác biến thành M?

*

Ở trên núi có hồ nước nóng, tất cả mọi người lấy thẻ phòng cho phòng của mình. Dĩ nhiên Vinh Nhung và Tương Mạch sẽ ở cùng một phòng, bình

thường Tương Mạch luôn líu ra líu ríu nhưng từ xế chiều hôm nay bỗng

nhiên lại đặc biệt yên lặng. Vinh Nhung quan sát một lúc lâu cũng không

nhìn ra được gì, rốt cuộc có chuyện lớn gì mà khiến cho cô nhóc này bỗng nhiên biến đổi thành một người im lặng như vậy.

Tương Mạch luôn mang theo bộ dáng u sầu, lúc ăn cơm tối chỉ tùy tiện ăn

vài thứ rồi lặp tức trở về phòng. Vinh Nhung thấy tâm tình của cô không

tốt, vì thế muốn tìm cô đi ngâm nước nóng. Nhưng về đến phòng thì lại

không thấy người đâu, bèn trực tiếp đi đến phòng của Vinh Hưởng và Dịch

Phong, đúng lúc Vinh Hưởng cũng mới từ thang máy đi ra.

Mới vừa mở cửa phòng ra hai người liền bị cảnh tượng bên trong phòng làm cho ngu muội, Tương Mạch bị Dịch Phong đè ở trên giường, áo bị ném ở

trên mặt thảm, trên người chỉ còn lại cái áo ngực màu đen. Dịch Phong

khóa hai tay của Tương Mạch để lên đỉnh đầu, chân trái quỳ xuống ở giữa

hai chân cô, đùi phải lại mạnh mẽ đè lên đầu gối không ngừng giẫy dụa

của cô. Mặt Tương Mạch đỏ bừng vì bị Dịch Phong hôn đến không thở nổi,

miệng còn phát ra tiếng ‘ô ô’ nhỏ vụn.

Thấy cảnh nóng trước mắt khiến Vinh Nhung cảm thấy như có dòng máu nóng

sôi trào lên đỉnh đầu, đỏ mặt quay lưng lại, cảnh tượng như thế này

giống như tiết mục cưỡng gian hay chiếu trên ti vi vậy. Mặt Vinh Hưởng

không có chút cảm xúc ném lại một câu, "Sau này nhớ khóa cửa cho kỹ."

Sau đó tự nhiên đóng cửa phòng lại một lần nữa.

Vinh Nhung đứng ở ngoài cửa văn vê ngón tay, hồi lâu mới lúng túng nói, "Cái kia... Chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?

"?" Vinh Hưởng không hiểu nhìn cô.

"Chẳng lẽ không phải bây giờ Dịch Phong đang phạm tội? Chúng ta cần phải báo cảnh sát trước khi anh ta cưỡng gian nha."

Vinh Hưởng xem thường liếc mắt một cái, trực tiếp coi nhẹ cô, sải bước

đi về phía trước, Vinh Nhung nhìn thấy anh đi ngay lặp tức cô ngăn lại

anh lại: “Anh muốn đi đâu?"

"Tương Mạch chiếm phòng của anh, không phải anh nên ngủ trên giường của cô ấy hay sao?"

"?!"

Vinh Nhung chắn ở trước mặt anh: "Đương nhiên không được!"

Bỗng nhiên Vinh Hưởng giơ tay đang nắm chặt để ở bên môi, cười nhẹ nói,

"Yên tâm, nói đùa với em thôi. Tương Mạch sẽ không ở phòng anh cả đêm

đâu."

"... Vì sao?"

Vinh Hưởng chỉ cười mà không nói, vòng qua cô trực tiếp đi tới phòng của các cô. Vinh Nhung ngu ngơ đi theo phía sau anh, thẻ phòng vừa mới được quét qua thì cô nhớ tới cái gì đó. Cô nhanh chóng chen lên đứng ở trước cửa, nhìn Vinh Hưởng nói: "Chờ em một chút." Nói xong liền chuẩn bị

đóng cửa lại. Vinh Hưởng nhanh chóng chống tay ở trên cánh cửa: "Làm

gì?"

"..." Nếu như làm gì còn nói cho anh biết thì sẽ để anh đợi ở bên ngoài sao? Vinh Tiểu Bạch!!

Ánh mắt Vinh Hưởng lóe lên, dùng một chút sức lực liền đẩy cánh cửa ra.

Vinh Nhung luống cuống tay chân nhào tới giường muốn giấu thứ gì đó,

nhưng tay chân của Vinh Hưởng

dài hơn cô cho nên vừa vươn tay ra liền cướp được thứ ở trên giường.

Nhìn xong lại chán ghét vứt qua một bên: “Anh còn tưởng là thứ gì, thì

ra là băng vệ sinh, trong siêu thị xếp đầy, tại sao phải giấu?”

Vinh Nhung tiếp nhận món đồ anh ném qua, thờ phì phì trừng mắt nhìn anh, com trai ở tuổi của anh sẽ đi vào kkhu ẹc băng vệ sinh trong siêu thị

để mua đồ sao?

Vinh Hưởng nhin cô phồng hai má, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt đầy thịt

của cô, “Làm gì, dì cả của con gái đến thì tâm trạng sẽ thay đổi rất

nhanh hay sao ? Để cho anh mở mang kiến thức vui mừng buồn giận cả một

ngày.”

Vinh Nhung tức giận ném băng vệ sinh ở trong tay qua: “Dì cả em gái anh!!”

“Em không phải là em gái của anh sao??‘ Vinh Hưởng bày ra vẻ mặt đơn

thuần của người vô tội, “Tại sao đang em lại đi mắng chính mình?”

“....”

Vinh Nhung bực mình nhặt lại món đồ mới ném ra, yên lặng không lên

tiếng, đàu năm nay cái gì đáng sợ nhất, không phải là lưu manh, mà là

lưu manh có văn hóa, lưu manh có chỉ số IQ cao. Một cô


Old school Easter eggs.