
iếp tục nữa, nhưng lại chỉ vào mặt anh mắng: “Mạnh Hòa Bình anh có phải là
đàn ông không? Tôi đã nói tôi không yêu anh, tại sao anh cứ mặt dày như thế,
anh không cần thể diện nhưng tôi cần, anh bỏ tôi ra, đừng làm tôi buồn nôn nữa,
tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.”
Nói những lời độc ác như thế tàn nhẫn như thế tuyệt tình như thế, đáy mắt anh
chỉ còn màu đỏ, đồng tử nhanh chóng co lại, nhìn cô trừng trừng, giống như là
đang nhìn một tên đao phủ, còn cô thì cứ đứng sũng đó không động đậy, cuối cùng
anh tuyệt vọng, ngón tay dần dần nới lỏng ra, cuối cùng cũng buông tay, cô kiên
quyết quay người, vội vàng đi về phía trước, đi rất xa rất xa, đi liền hai con
phố, mới lảo đảo tỉnh táo lại, cư ngồi như thế trên đường, ôm hai vai gào khóc
nức nở, cô cứ khóc như vậy một giờ đồng hồ, những chiếc xe đi qua đi lại, những
cột đền sáng giống như đôi mắt, giống như vô số những đôi mắt sáng lấp lánh, cô
khóc đến run lên từng đợt, móc những viên gạch trên vỉa hè khiến cho móng tay
trên ngón trỏ đều bị gãy hết, cũng không hề biết đau, máu cứ thế chảy, hỗn loạn
lau đi nước mắt, đứng dậy rồi lại đi tiếp, vừa đi lệ vừa rơi không ngớt
Cô không hề biết rằng, yêu một người lại có thể buồn đến vậy, giống như là
khoét mất một mảnh tim, cầm dao ngoáy vào, đâm vào vết thương từng nhát một
không thể dừng lại, giống như là cả đời đều không thể ngừng lại, trong sách
thường miêu tả như đứt từng khúc ruột, không phải là đứt mà là dùng những nhát
dao nhanh chóng mỗi nhát đâm xuống, máu thịt trở nên mơ hồ, đau đến tột cùng,
nhưng lại không có cách nào, cứ để cho nó dùng hàng ngàn lưỡi dao dóc từng mảnh
thịt.
Mạnh Hòa Bình, em yêu anh, cho nên tất cả đều là do em can tâm tình nguyện. Em
không thể không có anh, nhưng em nguyện rời xa, em biết rằng cả đời em vĩnh
viễn cũng không thể tìm lại được anh, nhưng là em can tâm tình nguyện. Chỉ cần
anh sống tốt hơn em, chỉ cần anh hạnh phúc hơn em, tất cả em đều chấp nhận. Chỉ
cần vì anh, cho dù có mất anh, cho dù cả đời này vĩnh viễn cũng không thể có
anh, chỉ cần vì anh, em đều chấp nhận.
Say này cô cứ nghĩ mãi, kết thúc một cách rõ ràng như thế, nhớ đến rõ ràng như
thế, nhưng lúc mới bắt đầu, những sự việc lúc đầu, tất cả đều trở thành những
giấc mơ xa xôi mơ hồ.
Trên thế gian nà vĩnh viễn không có ai biết được, biết được cô đã rơi bao nhiêu
lệ, mới thật sự có thể chôn sâu cái vết thương này, không để cho ai nhìn thấy.
Người thân thiết như Từ Thời Phong cũng không biết
Tháng trước cô cùng Từ Thời Phong đi ăn cơm Nhật Bản, anh còn đùa với cô rằng:
“Giai Kỳ, em quả thật là qua cầu rút ván. Nhớ lại năm đó anh vì em mà mang
tiếng xấu, bây giờ ngay đến liếc anh một cái cũng không thèm liếc.”
Cá vĩ ngon không thể tả, Giai Kỳ cắm đầu xuống ăn, ngồm ngoàm đáp: “Từ đại luật
sư, những người liếc nhìn anh đã quá nhiều rồi, cũng không cần đến kẻ như em.”
Từ Thời Phong dường như rất phiền muộn: “Cả thế giới này nhìn em với ánh mắt
coi trọng, mỗi một mình người đó lại nhìn em khinh thường.
Giai Kỳ hơi bị sặc mù tạt, cay, cay, trong cổ họng như mọc lên hàng ngàn chiếc
lông nhỏ, mỗi sợi đều ù ù góp nên vị cay cay, cô uống vào hơn nửa cốc rượu
trắng, mới dụi lại, vẫn còn bị vị cay làm cho nước mắt chảy dàn dụa: “Anh à, em
sai rồi được chưa? Anh đừng thương xót em kiểu đó.”
Từ Thời Phong lại bắt đầu nói lái nhải: “Giai Kỳ à, em cũng không còn nhỏ
nữa........” Tai Giai Kỳ chai lại, cái câu này cô đã nghe chỉ thiếu trăm lần
thôi, quả nhiên chỉ nghe anh nói: “Không phải là anh thích nói nhiều, con gái
tìm được một người rồi gả đi, tốt hơn bất cứ thứ gì. Trong văn phòng anh có mấy
thanh niên tuấn tú, lúc nào đó hẹn ra ngoài nếu ko thích thì không sao, năm nay
lại có một đợt đàn em mới tốt nghiệp đến, em chỉ cần mở to mắt đến chọn là
được.
Giai Kỳ thở dài một cái, lẩm bẩm nói : “Đường đường một đại luật sư như thế,
còn là một trong mười thanh niên kiệt xuất của thành phó, thú vui bên ngoài lại
là làm bà mối.”
Từ Thời Phong cười lớn, hai đôi lông mày như thanh kiếm nhướn lên giấu vào
trong mái tóc, càng trở nên tuấn tú hơn, Giai Kỳ trong lòng mơ hồ nghĩ, dáng vẻ
này hình như giống một người, nhưng nhớ mãi cũng không ra. Trong lòng cô rối
lên, một câu nói đã nhịn trong lòng rất lâu cuối cùng cũng nói ra: “Anh à, hai
hôm trước em nhìn thấy hình của Mạnh Hòa Bình trên bìa tạp chí.”
Từ Thời Phong đờ ra một lúc, rồi mỉm cười: “Cái tên tiểu tử này, năm đó còn
hung hãn cho anh một nắm đấm, thiếu chút nữa là đánh anh đến mức hỏng cả võng
mặc. Nghe nói bây giờ đã nở mày nở mặt rồi, công việc kinh doanh rất tốt. Hai
năm trước anh nghe đàn em nói, anh ta làm đại diện cho một game online, nổi như
cồn, kiếm được không ít tiền.”
Lời nói dường như rất nhẹ nhàng, nhưng cô biết rằng anh rất cẩn thận, vẫn sợ
lại làm tổn thương cô.
Trong
lòng không kìm được chua xót, anh đã từng làm game online? Khoảng thời gian
không có anh trong cuộc đời là một khoảng trống lớn, khoảnh trống đó dường như làm
cho con người ta hoảng hốt. Chỉ biết rằng những ngày đầu, anh làm việc ở