
ường cong động lòng người không chút nào ẩn dấu, trên dung nhan
tuyệt sắc quen thuộc mang theo một chút lúng túng, những giọt nước vương trên mái tóc dài đen nhánh như những viên thủy châu nhẹ rơi dường như
không nỡ phá hỏng nữ tử xinh đẹp này.
Không tự chủ được nuốt nước miếng, Bắc Thần Tường cảm thấy trên mặt
đỏ bừng, đôi mắt giống như mất khống chế, không thể dời khỏi người nữ tử tuyệt sắc này, càng nhìn càng mê luyến, trời ạ! Nàng dĩ nhiên là…
“Ám Vương! Tường Vương gia! Sao hai người…” Bên ngoài binh lính hòa
thân vệ các tiếng hô trận trận truyền đến, Bắc Thần Tường kinh hãi tỉnh
lại, giật mình dựng lên, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, lắp bắp nói.
“Ta… Ta… Đi ra ngoài giúp nàng đem bọn họ… Đuổi… Đuổi đi…”
Nói xong, vị chiến tướng danh chấn một phương này xông ra ngoài như
bị hỏa thiêu, để lại Lâm Phong còn đang khổ não suy tư nên giải thích
thế nào, đừng hoài nghi, Lâm Phong của chúng ta mặt dầy tuyệt đối đã đạt tới cảnh giới phi nhân, chuyện nhỏ này đương nhiên sẽ không làm nàng có bất cứ cảm xúc xấu hổ nào.
Chỉ bất quá, làm Lâm Phong có chút buồn bực chính là chỉ sợ về sau
Bắc Thần Tường không có khả năng coi nàng làm một huynh đệ nữa rồi.
Aizz, nam nhân có điểm phiền toái chính là không thoát khỏi mỵ hoặc
của mỹ nữ, dường như nàng không chút nghi ngờ rằng qua một đêm suy tư,
ngày thứ hai Bắc Thần Tường sẽ mang theo mắt gấu mèo, sau này gặp nàng
vẻ mặt sẽ đỏ bừng, trái tim loạn nhảy, quỳ gối dưới váy nàng, bị trầm
hãm trong biển tình.
Mọi người nói xem, nữ nhân này có phải quá tự đại không, người ta còn chưa yêu nàng, nàng lại ở chỗ này suy nghĩ miên man…
Bên ngoài một trận thanh âm hét loạn truyền đến, chắc là Bắc Thần
Tường đã ngăn tất cả binh lính ở ngoài cửa rồi, Lâm Phong cũng không để ý người bên ngoài hỗn loạn như nào, nàng đi mặc quần áo lên giường nghỉ
ngơi, dù sao nàng biết, đêm nay Bắc Thần Tường không có khả năng đi tìm
xấu hổ.
Ngày thứ hai, Lâm Phong quả nhiên như ý nghĩ, thấy vị Tường Vương gia hai mắt gấu mèo, cùng ánh mắt chuyên chú có lửa, còn có chút thống khổ
ai oán nhìn nàng.
Mấy ngày kế tiếp, hai người gặp mặt kể ra cũng không nhiều, hầu hết
là đều tự ở trong phòng mình, Xa Trì quốc như là một hũ nút, sắp xếp địa điểm cho mấy sứ giả ở lại rồi thôi, không hề hạ văn gì, ngay cả nguyên
nhân công chúa chết cũng không ai đến hỏi rõ, điều này làm Lâm Phong
trong an dật mơ hồ cảm giác có chút khó khăn.
Lời đồn đại đã dần dần lan truyền ra ngoài, Phong Vũ quốc thập nhị
tôn giả rốt cuộc cũng chỉ là một phe lực lượng, cũng không phải là thế
lực chính thức quyết định triều đình, mà thế lực chủ của triều đình Xa
Trì đã bắt đầu có đủ loại lời đồn đãi lan truyền.
Hết thảy đang âm thầm tiến hành, ai cũng không có ý ra tay đâu tiên,
đều tự hành động rất cẩn trọng, âm thầm, ngay cả Lâm Phong cũng không có cách gì tra ra.
Mấy ngày sau, Tần Tranh mang theo hưng phấn cùng một tia ngưng trọng đến báo cáo tin tức.
“Chủ thượng, giao dịch đầu tiên của chúng ta đã hoàn thành thuận lợi
rồi! Hồ Viêm cùng Triển Trần Tiêu đã trở về Bắc Thần, Tần Đại lão bản
bên kia có hồi âm, dưới sách lược anh minh của chủ thượng, chúng ta trừ
ra được lãi từ buôn lậu lương thảo, còn thuận lợi mang về một nhóm cống
phẩm, thật đúng là buôn bán hết sức thuận lợi.”
Lâm Phong thản nhiên gật đầu, lộ ra một nụ cười tán dương tuyệt mỹ,
lại tựa hồ như không có dao động lớn, điều này làm trong lòng Tần Tranh
âm thầm bội phục, quả nhiên không hổ là chủ thượng, thành bại không sợ
hãi, bản thân mình có thể lựa chọn nàng, cũng chính là vinh hạnh của
mình.
“Tin tức tốt ngươi nói rồi, tin tức xấu thì sao?” Lâm Phong tiện tay hái một đóa hoa bên cạnh, mạn bất kinh tâm hỏi.
“Chủ thượng anh minh!” Tần Tranh than thở từ nội tâm nói, thần sắc
nghiêm túc, trịnh trọng nhỏ giọng nói: “Chủ thượng, thông qua mạng lưới
buôn bán của Tần Đại lão bản, gần đây chúng ta biết được tin tức của
kinh người, mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng tin tức này quá mức kích động, cho nên ta muốn xin chủ thượng nên thật coi chừng.”
“Có người can thiệp vào chuyện Phong Vũ và Xa Trì?” Trong đôi mắt đẹp của Lâm Phong hàn quang chợt lóe, một tầng sát khí mơ hồ lộ ra.
“Chủ thượng liệu sự như thần! Lôi Nhiên tới!” Thanh âm Tần Tranh mặc
dù thấp, nhưng lại như một đạo sấm sét vang bên tai Lâm Phong.
Lôi Nhiên tới! Tên nam nhân như ác lang kia tới, đúng lúc này lại
nhúng tay can thiệp vào chuyện tình Bắc Thần quốc? Chuyện sống mái của
Phong Vũ Xa Trì là điều không thể tránh được, chẳng lẽ hắn còn muốn cố
quấy đục thêm hồ nước đục? Không! Không có khả năng! Chuyện như vậy đối
với hắn căn bản không có lợi, Phong Vũ cách Thiên Thành quá xa, hắn muốn động tay dưới mí mắt Bắc Thần Thiên vậy mới là chán sống!
Như vậy, mục đích của hắn là gì? Là vật gì, hay là —— người?
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Phong hiện lên kinh hãi, bất an trong lòng
dâng cao dày đặc, không hy vọng chuyện tình là như vậy, nàng càng nghĩ
càng cảm giác thấy Lôi Nhiên lần này có thể vì nàng mà đến!
Bởi vì, tại Thiên Lục, hắn từng thấy dung mạo mình,