
cá nhân. Thấy tôi đột nhiên xin nghỉ việc trong nửa tháng, tất cả nhân viên nam nữ trong phòng đều
dừng công việc để nhìn tôi.
Hành động đồng loạt của họ khiến tôi vừa buồn cười vừa cảm động. Dù có
đôi khi tôi hay tranh cãi với họ, nhưng họ là người ở bên cạnh tôi nhiều hơn bất cứ một ai.
Tuyết Ngân – cô bạn nhiệt tình là người đầu tiên bước lại gần tôi, và đặt cho tôi vô số câu hỏi.
_Bà không bị làm sao chứ ? Sao đột nhiên lại xin nghỉ việc ?
Mắt tôi đỏ hoe, ngày trước tôi ít khi nào để ý đến câu hỏi đầy quan tâm
của người khác, nhưng hiện giờ tôi cảm thấy ấm áp và dễ chịu khi có ai
đó còn để ý đến sự vắng mặt và hành động kì lạ của mình. Hóa ra trong
lòng họ, tôi cũng chiếm được một vị trí nào đó.
_Tôi đã làm việc hơn ba năm không nghỉ ngơi rồi, nên lần này tôi muốn về thăm lại trại trẻ mồ côi.
_Ra thế. Bà nghỉ ngơi được là tốt. Nhìn bà ngày nào cũng làm việc đến
đêm mới về, có khi ốm yếu cũng cố để đi làm thật là không nên một chút
nào.
_Cảm ơn bà, có gì tôi sẽ gọi điện cho bà.
Trước khi đi, tôi pha cà phê cho cả phòng. Mỉm cười chào họ, tôi ôm đồ
đi vào thang máy, bấm nút xuống tầng trệt, lòng tôi có một cảm giác buồn khó tả.
Thế giới của tôi hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi. Chỉ một tấm phim, một
kết quả xét nghiệm, đã biến tôi từ một con bé suốt ngày chỉ biết đến
tiền thành một kẻ u sầu và buồn chán.
Bắt tắc xi về nhà. Tôi dọn dẹp lại căn phòng. Ngày trước, tôi không quan
tâm mình sống như thế nào, nhưng giờ tôi quan tâm. Tôi muốn mua quần áo
mới, muốn đi ăn ở nhà hàng, muốn nhảy nhót, và muốn quậy phá. Tôi không
còn muốn tiết kiệm nữa.
Dẹp dọn nhà xong, tôi tắm rửa sạch sẽ. Mở máy tính Laptop, tôi lên
google search mấy quán bar nổi tiếng của thành phố. Tôi muốn tìm bạn
trai, muốn tìm cho mình cảm giác được yêu, được quan tâm và được nghe
những lời dịu dàng đầy mật ngọt, mặc dù tôi biết những lời đó chỉ là giả dối. Tôi không còn nhiều thời gian, nên không muốn bắt đầu một mối quan hệ hẹn hò rắc rối như những cặp tình nhân bình thường khác, tôi sẽ dùng tiền của mình để mua một đêm của trai bao.
“Ha ha ha !”
Tôi muốn cười to lắm nhưng cười không nổi. Nước mắt làm bờ môi tôi mặn chát. Có thể tôi đã đi đến đường cùng rồi.
Tám giờ tối, tôi mặc một bộ đầm đẹp nhất, đi một đôi guốc màu đỏ. Tay cầm ví tiền, tôi khóa cửa phòng.
Tối nay tôi muốn đi bar, muốn mua một chiếc váy lụa màu đỏ. Tôi không có thời gian để làm tóc nên đành để buông xõa tự nhiên.
Dáng tôi thanh mảnh, tuy không được gọi là quốc sắc thiên hương nhưng
tôi vẫn thuộc diện xinh đẹp và dễ nhìn. Khuôn mặt tôi giống như búp bê,
nếu tôi thường xuyên cười, và bớt nói mấy lời chanh chua, có lẽ tôi sẽ
là một thiên kim tiểu thư khả ái động lòng người.
Bây giờ nói gì e rằng cũng đã muộn, ấn tượng mà tôi tạo ra cho mọi người quá sâu, tôi không thể thay đổi được nữa.
Trên đường đi, tôi bảo tắc xi dừng lại trước cửa hàng thời trang Queen.
Tôi chưa bao giờ dám đặt chân vào đây, tôi chỉ dám đứng nhìn từ xa, và
ước ao trong thầm lặng. Nay tôi mới có dũng khí chi ra một số tiền lớn
để mua cho mình một chiếc váy lụa màu hồng nhạt mà tôi thích.
Mở cánh cửa làm bằng kính trong suốt tôi, bước vào trong. Cửa hàng gồm
hai tầng. Ở đây đa số toàn bán hàng hiệu có giá cả trên trời. Nhân viên
bán hàng rất lịch sự và nhã nhặn, họ nhiệt tình tìm giúp tôi những bộ
váy phù hợp với vóc dáng và nước da của tôi.
Tôi thử hết bộ nọ đến bộ kia, mùi thơm của hoa nhài trong phòng đã kích
thích khứu giác của tôi. Tôi là người nhạy cảm với mùi hương, chỉ cần
ngửi một lần tôi sẽ nhớ mãi.
Mất hơn ba mươi phút, cuối cùng tôi cũng chọn được một bộ đầm ưng ý. Lúc đầu tôi định mua một chiếc váy lụa màu hồng nhạt, nhưng cuối cùng tôi
lại chọn một chiếc váy màu xanh dương hở vai, có chít eo.
Chiếc váy dài đến ngang gối của tôi. Nhờ mấy nhân viên trong cửa hàng
chỉnh lại mái tóc; đánh một ít phấn trên má; tô một chút son bóng trên
môi, thay đôi guốc màu đỏ bằng màu xanh lam, tôi đã có được một diện
mạo hoàn hảo và hoàn mỹ.
Trả tiền, và mỉm cười nói câu cám ơn họ, tôi rời khỏi cửa hàng.
Chiếc xe tắc xi lúc nãy vẫn còn chờ tôi. Nhìn ánh mắt bối rối của anh ta khi nhìn thấy tôi đã thay đổi và lột xác hoàn toàn, tôi cười hài lòng.
Hơn mười giờ đêm, tôi mới đến bar Catwalk. Đây là bar nổi tiếng của
thành phố. Tôi mặc dù không bao giờ đặt chân đến bar nhưng cũng thường
xuyên đọc báo chí, nên cũng biết khá nhiều.
Đã là bar thì tất nhiên phải có rượu, có thuốc lá, có âm nhạc, và những bộ quần áo đầy đủ sắc màu.
Trong bar rất tối, lúc đầu tôi thấy hơi choáng váng vì không thể quen
được với ánh sáng lờ mờ ở nơi đây. Đi qua những thân hình nhún nhảy lắc
lư trong tiếng nhạc kích động, và tiếng cười đùa nói chuyện của mọi
người, tôi tiến đến một chiếc bàn gần quần bar.
Tôi không thường xuyên uống rượu, nhưng không phải là không biết. Gọi
một ly rượu ngoại của Pháp, tôi vừa nhấm nháp vừa quan sát xung quanh.
Bar Catwalk rất rộng, tôi ước chừng khoảng từ 50 đến 80 mét vuông. Ghế
ngồi được bọc vải màu đỏ, bàn làm bằng gỗ, có khoảng hơn 20 ch