
ờ dám nghĩ đến chuyện tôi bị ung thư giai đoạn cuối, mà lại là ung thư dạ dày. Tôi biết mình đã ăn uống kham khổ và thiếu khoa học như thế nào ? Nhưng tôi tưởng triệu chứng mà tôi
bị chỉ là chứng ăn khó tiêu thôi, thật không ngờ tôi đã bị ung thư dạ
dày giai đến đoạn cuối rồi.
Kiểu này, dù tôi có hy sinh bỏ tiền ra để chữa trị cũng không còn kịp
nữa. Giờ đây tôi có nhiều tiền cũng vô dụng. Khi chết đi, tôi không thể
mang theo, cũng không thể tiêu riêng cho mình. Chẳng lẽ tôi nên dùng số
tiền đó để mua một chiếc quan tài làm bằng vàng để chôn mình ?
Tôi muốn khóc, nhưng khóc không được. Muốn gào lên, nhưng tiếng hét chỉ ư ứ ở trong cổ họng. Tôi thật sự sắp chết rồi.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của tôi, ông bác sĩ an ủi.
_Bây giờ y học rất phát triển, bệnh của cháu không phải là không có cách chữa trị. Chỉ cần cháu kiên trì và có lòng tin, nhất định cháu có thể
đẩy lùi được bệnh tật.
Để tạo lòng tin cho tôi, ông bác sĩ bắt đầu kể tên một loạt các phương
pháp chữa bệnh mới, và các bệnh viện danh tiếng ở nước ngoài.
Tai tôi ù đi, tôi không nghe được một lời nào cả. Tôi giờ đây chỉ còn
lại cảm giác tang thương và mất mát. Tôi không biết khi tôi chết đi, có
ai nhớ đến tôi không, hay là họ cũng sớm quên mất tôi ?
Tôi không biết mình ra về bằng cách nào. Ngay sau khi về đến nhà, tôi ngã
vật ra giường, úp mặt xuống gối, tôi khóc một trận có thể đủ nước để làm lụt lội cả căn phòng.
Mắt tôi xưng húp, ngay cả công việc ban chiều tôi cũng không muốn nghĩ
đến. Tôi hiện giờ chỉ nghĩ đến ý nghĩ chết chóc. Tôi đang đếm từng giờ
từng phút từng giây. Tiếng kim đồng hồ kêu “tích tắc” thật đáng ghét, nó làm tôi liên tưởng đến một ngày nào đó gần đây tôi sẽ vĩnh biệt nhân
gian.
Trước kia trong đầu tôi chỉ có tiền, nhưng khi biết mình chẳng còn sống
được bao lâu nữa, tiền cũng không thể khiến tôi vui, cũng không thể cứu
sống được tôi.
Đứng bật dậy, mở ngăn tủ ngầm ở trong tường. Tôi lôi hết tất cả sổ tiết
kiệm mà tôi đã tích cóp gửi trong ngân hàng mấy năm qua lên giường. Tôi
muốn kiểm tra tổng số tiền mà tôi hiện có. Dù lúc còn sống khỏe mạnh,
tôi là một kẻ “bủn xỉn”, nhưng trước lúc chết, tôi muốn làm một cái gì
đó thật ý nghĩa. Tôi muốn một lần được sống thoải mái, và quên đi ý nghĩ phải tiêu tiết kiệm và dè sẻn.
Cầm máy tính, tôi bắt đầu cộng lại tất cả số tiền trong năm cuốn sổ tiết kiệm. Tính toán một hồi, trên màn hình chữ nhật hiện lên con số 120
triệu. Xem ra tôi cũng tích cóp được rất nhiều tiền. Tôi phải làm gì với 120 triệu này đây ?
Cầm một tờ giấy, tôi bắt đầu ghi ra những việc mà tôi vẫn chưa làm được, hoặc là không dám làm ?
Tôi khóc nức nở, tay tôi viết ra việc đầu tiên.
Tôi hiện giờ đã 25 tuổi rồi mà vẫn chưa có người yêu, cũng không biết cảm giác khi hôn và ôm ai đó sẽ như thế nào ?
Hu hu hu ! 25 tuổi tôi vẫn còn là một trinh nữ.
Ngay lúc này, tôi muốn tìm một người đàn ông nào đó để thực hiện ước mơ
được nắm tay, và ôm hôn người đó trước khi chết. Tôi giờ không còn sợ
gặp phải tên sở khanh, hay sợ bị họ lừa tình và tiền của tôi nữa. Chết
là hết, tôi có giữ lại tiền cũng không có ích gì.
Việc thứ hai, tôi muốn đi du lịch. Tôi muốn đến Nha Trang, muốn đi Vũng Tàu, muốn đi Huế, muốn đi du lịch khắp cả nước.
Với số tiền hiện tại, và tình trạng bệnh tật của mình, tôi e rằng việc này sẽ khó thực hiện được.
Thôi thì tôi sẽ chọn lựa giữa các quyết định, sau đó tôi sẽ cân nhắc nên làm việc nào trước.
Việc thứ ba, tôi sẽ dành ra một ít tiền để gửi cho bọn trẻ ở cô nhi
viện. Mặc dù dịp lễ tết và giáng sinh nào tôi cũng mua quà cho bọn
chúng, nhưng tôi vẫn muốn làm được một thứ gì đó cho bọn chúng trước khi chết.
Ngoài mấy việc trên, tôi còn liệt kê thêm được mấy điều khác nữa. Sau
khi ghi hết ra giấy, tôi quyết định sẽ hành động ngay từ lúc này, và
ngay từ hôm nay.
Đầu tiên tôi viết giấy phép xin nghỉ nửa tháng. Tôi biết lẽ ra tôi nên
viết đơn xin nghỉ một tháng, hay xin nghỉ việc luôn nhưng không có công
việc tôi sẽ nhanh chết hơn. Làm việc chính là động lực giúp tôi quên đi
căn bệnh không có thuốc chữa của mình.
Viết xong, tôi thay quần áo đến công ty.
Nhìn tờ giấy xin nghỉ việc ở nhà dưỡng bệnh nửa tháng của tôi, giám đốc
phòng nhân sự kinh ngạc nhìn tôi. Có lẽ anh không dám tin là một nhân
viên chăm chỉ và luôn ganh đua tiền thưởng như tôi lại chịu nghỉ việc ở
nhà.
Hơn ba năm đi làm tôi chưa xin nghỉ phép một ngày nào nên giám đốc đồng ý kí vào giấp phép cho tôi nghỉ.
Giám đốc phòng nhân sự của chúng tôi còn khá trẻ, năm nay anh chỉ mới có hơn 30 tuổi. Dáng người cao gầy, đĩnh đạc, mặc dù không phải là một tài tử, hay có một vẻ đẹp liêu nhân. Nhưng bộ vét mà anh mặc trên người, vị trí mà anh đang ngồi và khuôn mặt tuấn tú của mình cũng đủ để làm liêu
xiêu trái tim của phụ nữ.
Đáng tiếc, một người như anh tôi lại không để lọt vào mắt, cũng chưa
từng có ý nghĩ là thích anh. Trong lòng tôi, anh chỉ đơn giản là một
giám đốc mà thôi. Tôi quý anh vì anh luôn đối xử công bằng, và ít khi
nào mắng cấp dưới chúng tôi.
Trở về phòng làm việc, tôi thu dọn một số đồ