
a ra vào, bên
trong có năm sáu gian phòng, còn có một tòa đình viện.
Nhưng mà sau khi
chuyển đến nơi này, Hồng Tụ vẫn chẳng quan tâm gì, chỉ cảm thấy ngực trống
rỗng, không có tinh thần làm chuyện gì cả, mãi đến khi tới cửa hàng của Doãn
phủ tìm hiểu tin tức, biết được gia đã tỉnh lại, nàng mới nhẹ nhàng thở ra,
nhưng vẫn cạn sạch sức lực chuẩn bị đồ dùng ngày tết.
Ngồi ở hành lang dài
trước phòng, nàng nhớ tới nếu khi thời tiết tốt, gia thích tùy tâm trạng mà
ngồi ở hành lang dài trước thư phòng, muốn nàng đánh đàn cho hắn nghe, liền lấy
cây đàn mà cha tặng cho nàng ra.
Trên phím đàn, mười
ngón tay thông thả dạo khúc nhạc, cắt vỡ khoảng không yên tĩnh, giống như dòng
suối nhỏ uốn lượn đang chờ sự ôm ấp của biển rộng bao la. Ngón tay của nàng
càng gảy càng nhanh, tiếng đàn xoay chuyển trên không, như dòng suối đổ xuống
vách thành dòng thác bạc, bọt nước bắn lên không.
Nàng không biết nên
đi đâu về đâu, tâm tư hốt hoảng, như mộng như ảo, nghĩ đến khuôn mặt luôn mỉm
cười đến biếng nhác tà mị, mười ngón lại động, nhanh như gió mạnh, cuồng như
sấm chớp, khát vọng, tưởng niệm, tất cả của nàng chỉ đành hóa thành nốt nhạc bi
thương
“Đàn thật hay.”
Hồng Tụ dừng lại,
kinh ngạc khi thấy Đan Hòa đang đỡ Doãn phu nhân đi đến trước mặt, vội vàng
đứng dậy.“Phu nhân như thế nào đến đây? Có phải gia đã xảy ra chuyện gì hay
không?!”
“Hồng Tụ thật tinh
tế, biết ta tới là vì cái gì.” Doãn phu nhân nhìn thẳng nàng, vẻ mặt ân hận.
“Mặc kệ bà đến là vì
chuyện gì, Tụ nhi đã không còn quan hệ gì với Doãn phủ.” Cừu Ngộ Xuân từ sau
đình viện đi tới, vẻ mặt không vui.“Doãn phu nhân, mời bà đi cho.”
“Khế ước bán mình của
Hồng Tụ còn chưa hết kỳ hạn.” Doãn phu nhân vội nói.
Cừu Ngộ Xuân lập tức
nheo mắt lại.“Ta cứu con bà, bà còn dám bảo với ta là khế ước bán mình của Tụ
nhi chưa hết kỳ hạn?!”
“Không, ta không phải
có ý ấy, ta chỉ là hy vọng Hồng Tụ có thể trở về chăm sóc Tử Liên.” Bà nhỏ
giọng mềm mỏng, khổ sở nhìn về phía Hồng Tụ.“Tử Liên vừa tỉnh, không thấy con
liền không chịu uống thuốc, ta sợ cho dù có thuốc quý, cũng không cứu được nó.”
“Vậy thì sao? Phương
thuốc ta đã để lại, hắn uống hay không thì có liên quan gì đến Tụ nhi?” Cừu Ngộ
Xuân mím môi cười lạnh.“Huống chi, lúc trước không phải bà muốn Tụ nhi của ta
rời khỏi sao? Như thế nào bây giờ còn có mặt mũi bảo con bé trở về Doãn phủ?”
“Cha!” Hồng Tụ vội
gọi cha ngừnglại.
“Ta nói sai sao?”
“Cha, đừng nói như
vậy, phu nhân không có sai”
“Không, ta sai rồi,
ta không nên nhất thời gấp đến rối loạn, nói mà không biết lựa lời, kỳ thật ta
vẫn muốn nói với con, ta không muốn con đi, chỉ là cha con đã dẫn con đi mất
rồi.”
Hồng Tụ sửng sốt.“...
Cha, chẳng phải người đã nói là đã báo cho phu nhân biết là người sẽ dẫn con đi
rồi sao?”
Cừu Ngộ Xuân chẳng
cảm thấy mình sai chỗ nào.“Ta không nói như vậy, con sẽ theo ta đi à?”
“Cha!” Nàng gấp đến
độ giậm chân.“Con muốn trở về gặp gia.”
“Con dùng danh phận
gì để đi gặp hắn?” Ông lạnh lùng hỏi, ánh mắt oán giận nhìn Doãn phu nhân.“Con
không còn là nha hoàn của hắn vậy sự sống chết của hắn có liên quan gì đến con?
Doãn phủ dựa vào cái gì muốn con đi gặp hắn?”
“Tử Liên đã nói với
ta, nó và Hồng Tụ đã sớm định chuyện chung thân, nay không tính chuyện khế ước
bán mình nữa, Hồng Tụ đương nhiên là thê tử của Tử Liên.” Doãn phu nhân lập tức
nói tiếp.
Hồng Tụ nhất thời
ngây người, không ngờ chủ tử lại nói chuyện này với phu nhân.
“Ha! Không có mai
mối, càng không có sự đồng ý của ta, khi nào con gái của ta lại trở thành thê
tử của con trai bà? Đây là trò cười gì chứ?”
“Hôm nay ta đến tới
cửa là muốn cầu hôn.”
“Nha? Không chê Cừu
gia ta không xứng với Doãn phủ của bà nữa sao?”
Doãn phu nhân cười
gượng.“Xin thông gia đừng ghi hận chuyện ngày ấy ta nói mà không suy nghĩ, ta
là vô tâm, Doãn phủ không có quan tâm chuyện môn đăng hộ đối, huống chi Tử Liên
thích con bé, cái này cũng đủ rồi, ta chỉ cầu con ta có thể vui vẻ.”
“Con của bà vui vẻ,
vậy còn phải hỏi xem con gái của ta có vui vẻ không.” Cừu Ngộ Xuân tức giận
nói.
“Cha, con rất vui.”
Hồng Tụ dùng sức gật đầu.
“Con... Con cũng nên
có chút rụt rè của một cô nương chứ!”
“Nhưng mà cha à, con
thật sự rất nhớ gia, con lo lắng nếu hắn không uống thuốc, sức khoẻ sẽ càng
ngày càng yếu, con không muốn hắn như vậy.” Nàng vội nói.
“Đừng lo làm gì, hắn
không uống thuốc, rõ ràng là muốn dập vỡ bảng hiệu của ta, muốn gặp con, bảo
hắn lo tịnh dưỡng khoẻ lại đến.”
“Như vậy, bây giờ tôi
có thể gặp Tụ nhi?”
Hồng Tụ nghe tiếng,
nhanh chóng tìm kiếm, liền thấy nam nhân mà nàng luôn thương nhớ, tóc của hắn
còn chưa buộc, trên mặt tuy rằng vẫn có sắc mặt yếu bệnh, nhưng đã tốt hơn
nhiều so với mấy ngày hôm trước.
“Gia!” Nàng vui sướng
gọi, chạy như bay về phía hắn.
Doãn Tử Liên cũng mở
hai cánh tay, một tay ôm nàng vào lòng.“Nàng thật to gan, dám thừa dịp ta ngất,
mà bỏ ta lại.”
“Gia, ta rất nhớ
người, ta rất nhớ người!” Nàng mếu miệng, nước mắt rơi như mưa.
Thấy thế, hắn không
khỏi nhẹ than,“Nàng, nha đầu kia, còn