
ng không thì sao?”
“Gia cố ý muốn trêu
đùa ta, muốn nhìn thấy cảnh ta lúng túng không biết phải làm sao chứ gì!”
“Hử?” Hắn có chút bất
ngờ. Chỉ mới chạy ra ngoài một vòng, nha đầu kia lại đột nhiên thông suốt? Hay
là Đan Hòa đã nói gì đó với nàng?
“Thậm chí ta còn có
suy nghĩ, người muốn Vi gia thiết lập cạm bẫy, có phải là muốn khiến cho ta
không còn đường lui, cầu xin người cho ta ở lại phải không? Nói trắng ra, là
người không dám hỏi ta?”
Hắn khẽ nhếch mày,
kinh ngạc không thôi.
“Nếu không phải gia
không dám hỏi thì vì sao gia thích ta từ sớm mà lại không nói với ta, ngược lại
đợi đến khi khế ước mười năm của ta sắp hết, mới dùng cách thức này mà bức ép
ta?”
Doãn Tử Liên suy
nghĩ, cúi đầu mỉm cười.“Nàng nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn nói gì?” Có lẽ
nàng nói rất đúng, là hắn không dám, mà lại cuồng ngạo không muốn cúi đầu
trước.
Là hắn sợ, sợ trong
mắt nàng không có hắn, sợ nàng ỷ lại thành thói quen, không có liên quan gì đến
tình yêu.
Nàng chấp nhất chuyện
tâm đầu ý hợp, nhưng mà chỉ là chấp niệm lúc còn nhỏ, căn bản không phải tình
yêu, có lẽ chính là bởi vì nàng đem tình cảm dành cho người mẹ đã chết của nàng
đặt lên người hắn mà thôi, cho rằng nếu nàng trở thành người tâm đầu ý hợp với
hắn, hắn sẽ gặp vì nàng mà sống.
“Gia cực kỳ thích
ta.” Lúc này Hồng Tụ rất khẳng định nói.“Gia thích ta, thích đến không dám hỏi
ta là có thích người hay không.”
Đối mặt với câu nói
thẳng thừng nhỏ nhẹ của nàng, Doãn Tử Liên bất giác có cảm giác bị hiểu rõ,
thậm chí còn xen lẫn niềm vui sướng.
Hắn luôn luôn chờ
nàng phát hiện, cuối cùng... nàng đã phát hiện.
“Như vậy còn nàng thì
sao?”
“Ta không biết thích
của ta có giống của gia hay không, nhưng ta muốn làm cho gia vướng bận, ta
không thích gia giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể xoay người rời đi, giống
như trên đời này không có bất luận kẻ nào vật nào có thể giữ người lại.” Nàng
đi vào bồn tắm, hai tay chống lên cạnh bồn, nghiêm mặt nói:“Ta thật sự thích
gia, bởi vì có người, ta mới có thể sống.”
Đôi mắt thâm thúy của
Doãn Tử Liên không hề chớp một lần mà chỉ nhìn nàng.“Phải không? Xem ra ta còn
phải khỏe hơn nữa, để có thể khiến cho nàng sống dài lâu bên cạnh ta.”
“Ừ.” Nàng dùng sức
gật gật đầu.
Hắn vẫy tay về phía
nàng, nàng không nghi ngờ gì mà tới gần hắn, liền thấy tay hắn vuốt ve gương
mặt nàng, mềm nhẹ mà tràn đầy yêu thương vuốt ve mắt, mũi và cánh môi của nàng.
Hồng Tụ ngượng ngùng
rũ mắt xuống, lại thoáng nhìn thân người dưới làn nước của hắn, sợ tới mức lại
che hai mắt muốn lùi về phía sau, lại bị hắn giữ chặt lại.
“Nếu nàng thật sự
không muốn vẽ người, sau này ta sẽ không ép nàng.”
Hắn không thích nàng
nhìn tỉ mỉ nam nhân nào khác ngoài hắn, lại càng không muốn nàng so sánh hắn
với kẻ khác.
“Ừ?” Trong lòng nàng
rối như tơ vò, không hiểu vì sao hắn lại nói ra lời này, càng không thể lý giải
vì sao hai tay của hắn lại kéo hai tay đang che mắt của nàng ra.“Gia, tay người...
Không phải bị thương sao?”
“Đúng vậy, nhìn sơ
hình như lành rồi.”
“... Người gạt ta?”
“Đừng khó chịu, sớm
muộn gì nàng cũng có thói quen với việc này thôi.” Hắn cười đến rất đắc ý.
“Vì sao ta phải làm
quen với việc này? Ta...” Hồng Tụ vốn muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, bất
chợt phát hiện lòng bàn tay của hắn không còn ấm áp, sửng sốt, chậm rãi buông
hai ta xuống, chạm nhẹ vào ngực của hắn, lại thăm dò làn nước ấm, sau đó vội
vàng trách móc,“Nước lạnh rồi, người còn ngâm mình ở trong nước?!”
Hắn dùng cách bốn
lạng đẩy ngàn cân đem mọi tội lỗi đều đẩy lên người nàng.“Ai bảo nàng đi lâu
như vậy? Ta vốn muốn tìm nàng cùng nhau tắm chung.”
“Ta?” Lại là lỗi của
nàng? Nàng tức giận đến giơ chân.“Buông! Ta muốn lấy khăn bông.”
Lúc này Doãn Tử Liên
mới buông tay ra, Hồng Tụ vội vàng rút xuống ba cái khăn bông lớn đang treo
trên giàn hoa.
Quay đầu nàng liền
phủ lên vai hắn một cái, nói.“Mau đứng lên, đừng ngâm mình nữa.”
“... Ta sẽ đứng lên,
nàng cũng không được phép bỏ chạy.”
“Ta không đi đâu hết!
Mau lên đây!” Nàng hét lớn.
Tính tình của nàng
vốn vội vàng nôn nóng, từ nhỏ thích cùng phụ thân lên núi xuống biển, chơi đùa
giống như một đứa trẻ nơi thôn dã. Trước khi vào Doãn phủ, phụ thân đã dạy dỗ
khuyên bảo nàng rất nhiều, nàng mới ép mình vào khuôn phép, cuối cùng bị hắn
khiến cho nàng thay đổi mà không hề hay biết, bắt buộc chính mình phải đoan
trang, thanh nhã hiền thục để hắn không bị mất mặt, nhưng trên thực tế, bản
tính của nàng vẫn khắc sâu trong xương tủy như trước, chỉ cần quýnh lên, lễ
giáo vốn có trong nháy mắt đều bị vứt đi hết.
Doãn Tử Liên chậm rãi
đứng lên, bước ra khỏi bồn tắm, không có lưng hùm vai gấu, lại càng không thấy
làn da nhặn nheo vì nước lạnh, nhưng hắn có chiều cao vượt bậc, cả người cân
xứng, vai rộng eo thon, chân dài, mông đẹp, thân thể trần trụi hoàn mỹ như bạch
ngọc.
Hồng Tụ nhất thời
nhìn đến há hốc miệng, đã quên che mắt, cũng không hề dời mắt đi.
Không giống trước đây
lắm..... Dù sao qua mười năm, hắn coi như có thêm chút thịt, thân mình xương