The Soda Pop
Gia Sư Vô Trách Nhiệm

Gia Sư Vô Trách Nhiệm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322755

Bình chọn: 10.00/10/275 lượt.

t thúc như thế nào. Nước mắt cô rơi trên cánh tay cậu, bỏng làm cậu muốn run rẩy một hồi.

"Được, được, tôi đứng lên là được, chị đừng khóc. . . . . ." Cậu lúng túng ngồi đứng dậy.

Thạch Đan Kỳ kéo lại quần áo xong, nức nở nấc một tiếng, lao thật nhanh ra khỏi phòng.

Không được! Bây giờ để cho cô chạy mất, thì cô sẽ mãi mãi không bao giờ để ý đến cậu nữa.

"Kỳ Kỳ!" Trần Cửu Hãn vội vàng đuổi theo.

Môn thể dục cô vốn luôn luôn kém, vậy mà bị chất a-đrê-na-lin xúc tác, thế

nhưng trong nháy mắt đã lao ra khỏi cửa chính nhà cậu. (Lim: Chất

Adrenaline: thuốc kích thích thần kinh--> kích thích các bộ phận trên cơ thể hoạt động nhanh hơn)

"Kỳ Kỳ!"

Cậu co cẳng chạy như điên, một mạnh chạy đuổi đến trạm dừng xe, đã thấy cô trực tiếp nhảy

lên một chiếc xe buýt, lúc cậu đuổi theo đến gần thì xe buýt đã lái đi.

Trần Cửu Hãn chưa từ bỏ ý định, chạy một mạch như điên, trực tiếp chạy thẳng hướng nhà cô.

Cậu vừa mới chạy đến cửa chính khu nhà trọ cô ở, liền nghe thấy trên tầng

vang lên một tiếng “Phang” rất lớn! Cậu ba chân bốn cẳng, chạy lên ngoài cửa nhà trọ của cô, dùng sức đẩy cửa.

"Kỳ Kỳ, chị hãy nghe tôi

nói, chị không nên tức giận, tôi không phải cố ý!" Cậu vừa vội lại vừa

hối hận, dán người vào trên cửa sắt, lời nói xin lỗi cứ một tiếng lại

một tiếng vang lên.

"Kỳ Kỳ, thật xin lỗi. . . . . . Chị mở cửa

đi. Sau này tôi...tôi sẽ không như vậy nữa. . . . . . Thật sự xin lỗi?

Sau này chị nói gì tôi đều nghe lời chị , chị mở cửa đi, không cần tức

giận có được hay không? Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ. . . . . ."

Người bên trong

cửa không thèm quan tâm đến lời lẽ của cậu, thấp thoáng trong lúc đó,

giống như còn nghe thấy tiếng khóc sụt sùi bị đè nén của cô ―

--- ------ --------

"Việc ấy, bạn học, thật xấu hổ. . . . . ." Trần Chín Tương chửi mắng em trai

đáng ghét của mình vô số lần ở trong lòng. Không biết đây là lần thứ mấy cô vì nó mà phải tới nói xin lỗi với Thạch Đan Kỳ? Cô làm sao mà xui

xẻo như vậy, có một thằng em trai như thế chứ?

Hôm nay, ngay từ

lúc Thạch Đan Kỳ vừa vào lớp học, sắc mặt liền trắng bệch, không yên

lòng, nói mười câu với cô thì có tới chín câu cô không có phản ứng.

"Việc đó, ngày hôm qua em trai tớ nói cho mẹ tớ, ách. . . . . ."

Sắc mặt Thạch Đan Kỳ

chuyển từ trắng bệch sang đỏ bừng. Cậu, cậu, cậu ta còn có mặt mũi mà

nói với người nhà cậu? Làm vậy thì cô còn mặt mùi nào để nhìn người

khác?

"Nó nói nó chọc cậu tức giận rồi buồn bã cúi đầu, cầu xin mẹ tớ đến mời cậu quay trở lại, nó muốn nói xin lỗi trước mặt cậu!

Mẹ tớ có gọi vài cuộc điện thoại, nhưng không thấy ai nhà cậu bắt máy, cho nên việc đó. . . . . . Khụ. . . . . . Hôm nay lại đến lượt tớ tới nói

xin lỗi." Trần Chín Tương thật sự muốn khóc rống, tại sao cô phải vì tên em trai không ra gì đó, mà cả ngày lẫn đêm đều đi nói xin lỗi với người ta? Tại sao?

Sắc mặt Thạch Đan Kỳ lại trở về tái nhợt, ngồi cứng đờ một chỗ không trả lời.

Tình hình dường như thật sự có chút nghiêm trọng. Trước đây lúc tên nhóc đấy đắc tội với cô, chỉ cần mình xin lỗi hai tiếng thì sẽ hết chuyện, đây

là lần đầu tiên Thạch Đan Kỳ tức giận đến mức ngay cả tình bạn bè cũng

không buồn để ý.

Tên nhóc kia rốt cục đã làm chuyện tốt gì?

"Bạn học, nếu không buổi dạy thêm ngày mai, mẹ tớ nấu một bữa ăn tối để xin lỗi cậu nữa!" Trần Chín Tương cúi đầu nói.

"Tớ sẽ không đi nữa !" Cô lạnh lùng kiên định đánh gãy.

"Cái gì?"

Thạch Đan Kỳ lại đờ người một lúc lâu, rốt cuộc nói: "Mong cậu chuyển lời

giúp tớ đến bác gái, tớ xin từ chối làm gia sư, sau này sẽ không đến

nữa."

Xôn xao, sự việc rất nghiêm trọng ư!

"Này, bạn học,

không nên như vậy, có chuyện gì có thể bàn bạc kĩ lưỡng, tháng sau sẽ là lần đầu tiên hắn thi khảo sát rồi, nếu như bây giờ đột nhiên cậu không

đến, thế không phải cố gắng hơn nửa năm vừa rồi là uổng phí sao?" Trần

Chín Tương vội vàng kéo ra một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Thật xin lỗi, tớ không thể tiếp tục được." Khuôn mặt Thạch Đan Kỳ lạnh lùng, mở ra sách học.

"Trời ơi! Bạn học đừng làm vậy! Mặc dù tớ không biết rốt cuộc tên nhóc kia

đắc tội với cậu thế nào, nhưng mà cậu cũng biết đức tính chết tiệt kia

của nó, nó chắc chắn không phải cố ý, cậu hãy tha thứ nó một lần được

không! Tớ đảm bảo về sau nó tuyệt đối sẽ không tái phạm. Nếu lại tái

phạm lần nữa, tớ sẽ lấy đầu của nó lấy xuống làm bóng đá cho cậu."

Còn có lần sau? Thạch Đan Kỳ vừa nghĩ tới cảnh tượng ngày đó, oán hận cắn môi dưới.

"Xin lỗi, thật sự tớ không giúp được nữa."

Cái tên đáng ghét kia, lại dám làm chuyện như thế với cô. Cậu ta còn thiếu

gia sư cái gì? Cậu ta căn bản là không cần có gia sư! Nếu cậu không kiếm được gia sư, cô coi như là một người gia sư vô trách nhiệm hoàn toàn,

đình công cho cậu xem.

"Bạn học, tớ xin cậu rồi! Suy nghĩ kỹ thêm đi, bằng không cậu muốn điều kiện gì thì cậu nói đi, cần tăng lương

sao? Tớ giúp cậu nói một chút với mẹ tớ." Trần Chín Tương ăn nói khép

nép, khóc không ra nước mắt.

Nếu như cô không tiếp tục dạy, tình

huống có khả năng xảy ra nhất chính là mình bị mẹ bắt đi trông nom tên

nhóc kia làm bài tập. Nói