
n vấn: “Ơ, thế anh Hàn không có kiếp?”.
Hàn Duệ buông tách cà phê, một lúc lâu mới trả lời: “Có”.
…
“Em gái tôi.”
Cố Tây Lương cười khẽ: “Anh biết tôi ám chỉ cái gì, hơn nữa tôi cũng không quên cần phải xem kịch vui”.
Nhất là khi ai đó biết rõ Nguyễn Ân còn sống nhưng lại không đánh tiếng, có cần tôi nói với anh là tôi đã ghi thù rồi không?
“Ám chỉ cái xương sườn kia hả? Tôi sợ làm anh thất vọng thôi. Tôi từng nói rồi, Thượng Đế quá bận rộn nên quên mất không bẻ xương sườn của tôi.”
Muốn tôi tự thừa nhận nhược điểm của mình à? Xin lỗi nhé, tôi còn chưa đạt tới cái bước tự chuốc khổ vào thân mà ngậm bồ hòn làm ngọt như anh, Cố Tây Lương.
Cố Tây Lương không nói gì nữa, hai cô gái lần lượt ra khỏi bếp, cắt ngang cuộc đối thoại của họ. Nguyễn Ân đi thẳng ra phòng khách, Hòa Tuyết đi vào WC.
Cố Tây Lương ngước nhìn người đang đi về phía mình, khoan thai hỏi: “Xong rồi à?”. Nguyễn Ân lắc đầu.
Hàn Duệ thức thời ngồi sang một chiếc ghế đơn khác, Nguyễn Ân ngồi xuống bên cạnh Cố Tây Lương.
“Còn phải đợi nửa tiếng nữa đế ngấm gia vị.”
Lúc này Hòa Tuyết cũng ra khỏi WC, vừa đi vừa tung hai bàn tay còn ướt, vui vẻ nói: “Bạn Nguyễn Nguyễn thân mến, lâu lắm rồi không được ăn cơm bạn nấu, tớ thừa nhận là tớ rất thèm!”.
Vì đã quen tùy tiện trước mặt Cố Tây Lương và Hòa Tuyết, quên mất hiện trường lúc này có thêm một người khác, Nguyễn Ân bỏ dép, thu chân ngồi xếp bằng trên sofa. Cố Tây Lương không nói gì, chỉ nghiêng người cố định lại chiếc kẹp tóc đã lỏng lẻo sau gáy cô. Hàn Duệ cũng không quá bận tâm, Hòa Tuyết ở nhà cũng vô tư như thế, anh cảm thấy như vậy mới thoải mái.
Nguyễn Ân cười đáp lại Hòa Tuyết: “Cậu không những thèm mà còn vô dụng… Thái rau thôi mà cũng tạo ra hình thủ kì dị. Tớ còn tưởng cậu đã tiến bộ được chút ít, không ngờ…”.
nói xong, Nguyễn Ân mới đăm chiêu nhìn sang Hàn Duệ nãy giờ bị mình bỏ quên, bổ sung: “Được rồi, tớ thừa nhận là do tớ dùng người không tốt…”.
Hòa Tuyết vừa ngồi xuống bên cạnh Hàn Duệ, đối diện với Nguyễn Ân, trừng mắt với cô. Nguyễn Ân thu nhận tín hiệu, bỗng nhớ ra gì đó, giọng nói trở nên kích động: “Í, Tiểu Tuyết, tớ còn nhớ cậu có một sở trường cực kỳ hợp thời…”.
Từ cảm than “Í” kia bao hàm rất nhiều ý nghĩa sâu xa. Vẻ mặt Nguyễn Ân hiện rõ niềm háo hức được xem trò hay, còn Hòa Tuyết nghe cô nói xong lập tức biến sắc mặt. Cố Tây Lương và Hàn Duệ không tránh khỏi tò mò, Hàn Duệ là người đầu tiên lên tiếng: “Sở trường gì?”.
rõ ràng là một câu hỏi rất bình thường nhưng lại khiến Hòa Tuyết trừng mắt một cái. Hàn Duệ cũng lẳng lặng nhìn lại, tuy nhiên cuối cùng cũng phải chịu thua cô.
Cơ hồ lần nào cũng vậy, cả Mạc Bắc và Hàn Duệ luôn làm ra vẻ Hàn Tuyết mới là người ngang ngạnh nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược. bởi vì mỗi lần cô nghiêm túc thì đối phương chưa hẳn đã nghĩ như vậy. Cái gọi là khoan dung chỉ là thể hiện cho người ngoài xem, giống như xây một tòa pháo đài để thiên hạ ngắm nhìn mà thôi.
Dẫu sao, chỉ những người quan trọng trong lòng bạn mới có thể khiến bạn bị tổn thương.
Chủ đề lúc này vẫn xoay quanh sở trường của Hòa Tuyết. Đương sự lung túng, Nguyễn Ân không chịu buông tha nhưng cũng không dám nói thẳng. Dù sao thì xưa nay Hòa Tuyết đều không mấy thích cái sở trường ấy của chính mình, bởi vì, thật sự là không phù hợp với tính cách của cô ấy chút nào.
Còn chưa giải quyết xong vấn đề thì chuông cửa reo lên. Nguyễn Ân ngỡ mình nghe nhầm, bởi vì ngoài Hàn Duệ và Hòa Tuyết ra, cô nhớ rõ mình không mời thêm ai nữa. Thế nên khi chuông cửa reo thêm lần nữa, cô mới nhảy xuống ghế, đi mở cửa. Cố Tây Lương kéo tay cô lại, giọng hờn mát: “Thích đi chân trần thế à? Sàn nhà lạnh, đi dép vào”.
Nguyễn Ân đã quá quen với cách quan tâm dịu dàng này của anh nên không suy nghĩ nhiều, chỉ tất bật xỏ dép.
Hàn Duệ nhớ lại trước kia hai người họ suốt ngày cãi vã, thừa dịp này đả kích: “Ồ, hóa ra chính là thương hoa tiếc ngọc!”.
Hòa Tuyết nghe xong cũng đánh bạo, vừa rồi bị Cố Tây Lương và Nguyễn Nguyễn ép bức, thù còn chưa trả, lúc này cô liền chớp lấy thời cơ, hai tay ôm lấy vai mình làm tư thế bị lạnh, rồi “Í…” một tiếng.
“Núi băng tan, cực nam bắc đổi chiều, tận thế sắp đến rồi…”
Cố Tây Lương vẫn thản nhiên như không, mặc kệ hai người họ kẻ tung người hứng, anh bưng chén trà Phổ nhĩ lên, lắc lắc. Nguyễn Ân nói tốt nhất nên hạn chế uống cà phê nên ban đầu định mời Hàn Duệ uống trà, nhưng đối phương lại nói quen uống cà phê.
Hòa Tuyết đang dương dương tự đắc, bỗng một giọng đàn ông quen thuộc lọt vào tai.
“Chị dâu!”
Nụ cười trên gương mặt Hòa Tuyết cứng đờ.
Cố Tây Lương cũng đã nghe thấy, chén trà bưng tới miệng thì khựng lại, anh ngước nhìn Hòa Tuyết, vẻ mặt nửa cười nửa không.
Hòa Tuyết trong lòng thầm chửi bới người đàn ông kia: Cố nội Thượng Đế, ông có phải là bố của Cố Tây Lương không thế hả?
Dù trong nhà đã bật lò sưởi nhưng cửa mở khiến khí lạnh vẫn theo Mạc Bắc lùa vào. Hòa Tuyết cảm thấy dường như có ánh mắt cứ dán chặt vào mình khiến cô rét run cầm cập. Thấy một nhóm người trong phòng khách, Mạc Bắc đang định tìm cớ ra về. không phải anh không m