Giá Lại Có Một Người Như Em

Giá Lại Có Một Người Như Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322995

Bình chọn: 8.00/10/299 lượt.

ờng đến đâu cũng có những mảnh tâm hồn mong manh. Bao nhiêu kiên cường, bao nhiêu mạnh mẽ đều chỉ là “có vẻ” mà thôi.

Câu nói “may mà, em gặp được anh” của Hòa Tuyết, tưởng chừng đơn giản lắm, nhưng lại khiến Hàn Duệ rung động mạnh mẽ. sẽ ra sao nếu có một ngày cô biết sự thật? Anh từng muốn nói hết tất cả cho cô nghe, dù có sóng to gió lớn thế nào cũng sẽ gắng gượng chống đỡ. Nhưng lúc này nghe cô nói những lời kia, nỗi sợ hãi lại lan tràn khắp các mạnh máu trong cơ thể anh. Anh biết, một khi chân tướng bị vạch trần, những vết thương đã đóng vảy của cô sẽ bật ra và chảy máu.

Còn anh, nghiệp chướng nặng nề.

Trầm mặc hồi lâu, Hàn Duệ nhìn cô gái đang ngồi trên ghế, thấp hơn mình nửa người. Anh chìa tay trước mặt cô, Hòa Tuyết ngước nhìn với ánh mắt khó hiểu nhưng anh lại quay đi chỗ khác, gượng gạo nói: “Vừa nãy bảo anh sơn móng tay cho còn gì?”.

Hòa Tuyết kinh ngạc, không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý làm công việc lãng nhách này. Chỉ mới tưởng tượng thôi cô đã thấy thú vị rồi, tâm trạng cũng theo đó mà tốt dần lên, chẳng được bao lâu đã bật cười ra tiếng. Nghe thấy cô cười, Hàn Duệ lập tức thu tay về, xoay người đi vào phòng làm việc. Hòa Tuyết vội vàng tóm lấy bàn tay to lớn của anh, giơ tay phải lên chụm năm ngón tay lại đặt ở thái dương, cố gắng bày ra bộ dạng xinh đẹp nhất mà tuyên lời thế: “Ok, ok, em còn cười nữa thì bị thiên lôi đánh!”.

Hình ảnh lúc này rất không hài hòa.

một người đàn ông đang ngồi trước mặt một cô gái, anh cầm lọ sơn móng tay nho nhỏ, quét lên móng tay trắng tinh của cô gái, thỉng thoảng ngẩn đầu lên hỏi với vẻ nghi hoặc: “Thế này được chưa?”. Mỗi lần như vậy đều nhận được cái gật đầu chắc nịch của cô.

Tất cả sự chú ý của Hòa Tuyết lúc này đã đặt lên người đàn ông kia, có một sự dịu dàng không dễ gì nhận ra. Đôi khi ngước lên bắt gặp ánh mắt của cô, Hàn Duệ cũng giật mình, tay chệch đi một chút. Chẳng cần nhìn kỹ cũng thấy rất nhiều chỗ sơn không đều, thậm chí còn không đẹp bằng Hòa Tuyết tự làm, nhưng cô không ngăn đối phương lại.

Màn đêm ngoài kia mỗi lúc một sâu thẳm, bầu trời không sao, thi thoảng những cơn gió lại rít gào. không phải một đêm lãng mạn nhưng cái tính hờn mát trẻ con của anh, sự thỏa hiệp của anh, tất cả đã khiến Hòa Tuyết cả đời khó quên. Khoảnh khắc ấy, cô chợt nghĩ tới một câu: năm tháng tĩnh lặng, cô chỉ hận một nỗi không thể gạt tất cả những người những vật trở ngại sang một góc, hận không thể trong một đêm đó lập tức già đi.

Công việc sơn móng tay kết thúc, thanh âm của Hàn Duệ vang lên kéo Hòa Tuyết trở về thực tại.

“…Xong rồi.”

Hòa Tuyết cúi đầu xem, móng tay chỗ đậm chỗ nhạt không đều màu, thậm chí còn có khe hở chưa được sơn kín, nhìn tổng thể giống như bàn tay vừa nhúng vào một thùng nước nhuộm vải. sự đối lập giữa tay trái và tay phải rất xứng với một câu “thiên đường địa ngục”. Hàn Duệ nhìn cô bằng ánh mắt vô tội, tựa như đang hỏi “không đúng như thế này à?”. Hòa Tuyết lại quan sát hai bàn tay, cuối cùng từ bỏ lời thề của mình, cười ngả cười nghiêng.

Chưa bao giờ phải nuốt nỗi bực bội to đùng như thế, Hàn Duệ rốt cuộc cũng nổi giận, nhưng ngay lập tức lấy lại dáng vẻ bình thản. Anh đặt lọ sơn lên bàn, sau đó nghiêng người về phía Hòa Tuyết. Lúc này Hòa Tuyết mới cảm nhận được mối nguy hiểm đang tới gần, cô hạ thấp giọng, không ngừng nói: “Em đảm bảo không cười nữa. thật đấy! nói dối bị thiên lôi đánh!”.

Hàn Duệ bất ngờ mở miệng: “Anh không có hứng thú với thiên lôi”.

nói xong, anh lại áp sát vào người cô. Hai người gần như mặt đối mặt.

“Anh có hứng thú với em nhiều hơn.”

Dứt lời, anh khẽ nghiêng đầu, hít lấy hơi thở ngọt ngào từ trong miệng cô. Dây dưa một lúc, anh bế ngang người cô, đi về hướng phòng ngủ. Hòa Tuyết lúc này mới ngửa đầu về sau, cố gắng rời khỏi đôi môi nóng bỏng của anh: “Mai đến nhà Cố Tây Lương ăn cơm nhé?”.

Hàn Duệ không trả lời, làm bộ tiếp tục muốn hôn, Hòa Tuyết càng ngửa đầu về sau, đôi mắt giảo hoạt nhìn anh, hỏi: “Đây có phải kiểu bế công chúa như trong truyện cổ tích không?”. Chương 22.2​

Biết Cố Tây Lương không thích ăn thịt dê nên Nguyễn Ân không ép, chỉ cần anh ngoan ngoãn ngồi chờ bên ngoài là được.

Bỏ thêm xương vào trong nồi, tay nghề cô không kém trước kia, thậm chí còn tiến bộ rất nhiều. Hòa Tuyết không có nhiều kinh nghiệm trong khoản nấu nướng này nên chỉ chạy qua chạy lại làm chân phụ việc. Cố Tây Lương mặc một bộ đồ thoải mái, ngồi ở phòng khách tán gẫu với Hàn Duệ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào trong bếp xem có gì cần giúp không. Đôi khi cô có những cử chỉ ngốc nghếch, anh khẽ nhíu mày một cái, rồi lại tủm tỉm cười.

May mắn biết chừng nào, may mắn vì cuộc đời anh còn có cô bầu bạn.

Hàn Duệ trông thấy bộ dạng ấy của Cố Tây Lương, cũng chẳng còn hứng thú tiếp tục câu chuyện làm ăn tẻ nhạt nữa, anh ta bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm rồi mở miệng trêu đùa: “Nhất nhật tâm kỳ thiên kiếp tại!”[3'>.

[3'> Nhất nhật tâm kỳ thiên kiếp tại: Ngẫu nhiên gặp được tri kỷ, tình cảm bền lâu kéo dài cả ngàn năm.

Cố Tây Lương quay lại nhìn người đối diện, thấy anh ta không giải thích thêm gì, bèn phả


Lamborghini Huracán LP 610-4 t