Ring ring
Giá Lại Có Một Người Như Em

Giá Lại Có Một Người Như Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323935

Bình chọn: 10.00/10/393 lượt.

.

“Vừa được đồng nghiệp giới thiệu đọc truyện này, mới xem qua đã bị thu hút. Hình mẫu nữ chính rất giống người bạn tốt nhất của tôi, có một vài chuyện nữ chính trải qua cũng giống của bạn tôi. Tôi nghĩ, bạn tôi hẳn là sẽ rất thích, nếu như cô ấy vẫn còn.”

Không hiểu vì sao, Nguyễn Ân lại có linh cảm đó là Hòa Tuyết. Có chút kích động, những ngón tay run run gõ trên bàn phím: “Lại có chuyện trùng hợp như vậy sao? Tôi có thể biết tên cô ấy không?”

Đối phương cũng đang online, trả lời rất nhanh, có điều nghe chừng có vẻ không muốn nhấc đến, nên chỉ vẻn vẹn hai chữ: “Nguyễn Ân:.

Mặc dù tiểu thuyết là tự mình viết, nhưng Nguyễn Ân chưa từng nghĩ sẽ qua cách thức này mà gặp lại cố nhân. Lúc trước cô chỉ một lòng muốn vĩnh biệt quá khứ, không muốn bị những chuyện vụn vặt ấy tác động, thế nên mới không liên lạc với bất kỳ ai, sau này, lại càng không dám liên lạc.

Phải chăng Tiểu Tuyết đã chấp nhận sự thật rằng cô qua đời? Nỗi đau lòng hẳn là đã trôi đi. Nếu bản thân vẫn còn khỏe mạnh, cô nhất định sẽ liên lạc với Hòa Tuyết, nhưng hiện giờ cô đã không thể nói được nữa, gặp lại chỉ khiến đối phương thêm đau lòng. Mà bây giờ có thể dùng cách này để biết được tình hình của bạn mình, cô làm sao không vui mừng cho được.

Hai người cứ tiếp tục câu qua câu lại trò chuyện như vậy.

Sau tai nạn ngoài ý muốn lần đó, thương tích của Nguyễn Ân không quá nặng, nhưng hôn mê hơn một tháng. Tỉnh lại, cô đã thấy mình ở Mỹ. Khoảnh khắc mở mắt ra, cô bất giác tìm kiếm bóng hình nào đó, nhưng lại nhìn thấy một khuôn mặt tương tự người ấy.

Đối phương không nói nhiều, chỉ thản nhiên nói một câu: “Em tỉnh rồi”.

Cô gật đầu, rất lâu sau mới hỏi: “Anh ấy đâu?”

Cố Nhậm không trả lời, năm đầu ngón tay cứng đờ hơi cong lại, cuối cùng vẫn cầm lấy điều khiển mở ti vi, trên màn hình đang phát một bản tin. Vừa nhìn thấy hình ảnh người đó, Nguyễn Ân lập tức giật lại điều khiển, mở âm thanh lớn hơn, giọng của người thuyết minh rót vào tai cô từng câu từng chữ.

“Chủ tịch Cố Thị - Cố Tây Lương mới xuất viện vài ngày trước sau một tai nạn ô tô, đang tham dự một bữa tiệc thương nghiệp với bà xã”.

Bàn tay nắm chặt lấy chiếc điều khiển chợt mất hết sức lực mà buông xuống.

Trước giờ cô không xuất đầu lộ diện, mà diện mạo của cô và Hà Diệc Thư lại rất giống nhau thế nên người ta nhận nhầm cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, đơn ly hôn cô cũng đã ký rồi, cô còn tư cách nào để hỏi chuyện anh đang ở bên ai? Chỉ có điều, nỗi đau đớn vô bờ bến vẫn nhanh chóng nhấn chìm Nguyễn Ân. Cô gượng cười, lẩm nhẩm trong miệng như tự nói với mình.

“Rốt cuộc thì tôi cũng chẳng thể sách bằng chị ta”.

Nghe cô nói vậy, cả cơ thể và tinh thần của Cố Nhậm đều chấn động mạnh. Anh thầm nghĩ, mình làm vậy là đúng hay sai? Không muốn để cô ở bên Cố Tây Lương tiếp tục chịu tổn thương, lừa dối tất cả mọi người, đưa cô đến nơi đất khách quê người xa xôi. Người ta nói, có thể vì một chữ yêu mà phản bội lại toàn bộ thế giới. Trước kia anh chỉ cười nhạt, còn bây giờ, anh tin.

Cơ hồ không mất một giây suy nghĩ, anh mở miệng: “Anh nói với cậu ấy, em đã chết”.

Cố Nhậm rất thông minh, tránh những hậu quả không đáng có sau này, anh liền thành thực nói với Nguyễn Ân một nửa sự thật.

Nguyễn Ân nghe xong, kinh hãi trợn tròn mắt.

Cố Nhậm nói tiếp: “Anh không biết làm vậy là đúng hay sai, nhưng Nguyễn Nguyễn, trong lòng em đã rất rõ ràng rồi. Cậu ta cuối cùng lựa chọn ai, vì sao lại can tâm tình nguyện ký đơn ly hôn? Vừa nãy bản tin kia cũng đã chứng minh rõ ràng rồi, bất cứ ai cũng có thể nhầm lẫn em và Diệc Thư, chỉ duy cậu ta là không nhận nhầm. Em ngoài ý muốn bỏ mạng, nhưng cậu ta trong thời gian ngắn đã bước vào một đoạn tình cảm khác, việc này chứng tỏ trước đây anh nói hoàn toàn đúng, Tây Lương có tình cảm với em, nhưng tuyệt đối không bằng một phần vạn tình cảm dành cho Diệc Thư”.



“Không phải em không tốt, mà là cậu ta không đủ yêu em”.

Một nửa sự thật quan trọng nhất mà Cố Nhậm không nói ra, chính là chuyện Cố Tây Lương bị mất trí nhớ.

Đúng như phán đoán của anh, Nguyễn Ân nghe xong, sắc mặt tái nhợt. Anh biết, mục đích của mình đã đạt được.

Cảm giác bị người khác chạm vào vết thương giống như gieo hạt giống trên mảnh đất cằn cỗi. Chỉ có điều, Nguyễn Ân không biết hoang mạc trong lòng mình còn có thể nở hoa được nữa hay không.

Cô kìm dòng lệ nơi khóe mắt, sau đó, bỗng nhiên ý thức được điều gì, cô kích động đến nỗi quên mất mình đang truyền nước, một tay bám lấy cánh tay người đàn ông đối diện, một tay sờ bụng mình, liên tục hỏi.

“Con em… Con em có sao không?”



Sau đó, thấy ánh mắt vốn đang nhìn chằm chằm mình rời đi chỗ khác, cô lập tức hiểu ra.

Trời ơi, rốt cuộc cô đã làm gì?

Tình hình lúc ấy quá cấp bách, Nguyễn Ân chỉ hành động theo phản xạ đẩy Hà Diệc Thư ra. Cô sợ Hà Diệc Thư bị thương, sợ Cố Tây Lương vì vậy mà thêm đau lòng. Cô không kịp suy nghĩ xem làm vậy sẽ dẫn tới hậu quả thế nào, thậm chí còn có thể mất mạng. May mắn thay, kỹ năng bắn của đối phương không tốt nên cô không bị thương tới bộ phận quan trọng, nhưng cô đã gián tiếp diết chết cốt nhục của