
ưới ngọn đèn đường, nơi có một đôi nam nữ đang ôm nhau.
Cố Tây Lương vẫn giữ nguyên tay trái trên vô lăng, ngón tay vô thức chạm lên mặt đồng hồ lạnh băng, giống như đang mãi suy nghĩ điều gì. Cuối cùng, anh ném chiếc hộp gấm mà mình ngắm nghía rất lâu trở lại thùng các tông ở ghế sau. Trong hộp là hai chiếc nhẫn đôi hiệu Cartier được đặt làm riêng, mặt trong khắc rõ tên hai người: C-TL, C-N Ân. Kiểu dáng hai chiếc nhẫn khá đơn giản, nửa vòng không có hoa văn được đính những viên kim cương nhỏ, chiếc của nữ có ba viên, chiếc của nam có một viên, nếu đặt canh nhau sẽ là: 1, 3.
một, đời[1'>.
[1'> Trong tiếng Trung, cách phát âm số “3” gần giống cách phát âm chữ “đời”.
Làm việc xong, vội vàng về nhà, chính là vì người phụ nữ độc nhất vô nhị trong cuộc đời kia.
Ừm, độc nhất vô nhị.
Khởi động xe, ngoặt tay lái, bóng hai người kia dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của Cố Tây Lương. Xe gào thét chạy về hướng khách sạn Quân Duyệt. Có lẽ, lúc này anh không nên xuất hiện.
Hôm sau, Nguyễn Ân đưa Cố Nhậm đến bệnh viện, bác sĩ đề nghị nên nằm viện theo dõi, nếu không có thời gian thì ít nhất mỗi tuần phải đến viện tiêm kháng thể một lần, sau đó đợi thời điểm thích hợp sẽ tiến hành phẫu thuật. Mấy thứ liên quan đến y học này, Nguyễn âm không hiểu lắm, chỉ có thể đờ ra nhìn tấm phim đen sì. Quên không sạc điện thoại, cô đành tháo pin ra dùng sạc đa năng nạp chừng nửa tiếng, sai khi ngồi chờ Cố Nhậm tiêm kháng thể xong, khởi động máy liền nhận được điện thoại của Cố Tây Lương.
“Em đang ở đâu?”
Liếc nhìn người bên cạnh, Nguyễn Ân chợt thấy chột dạ. Nhưng cô nghĩ mình không làm việc gì xấu, tình cảm đối với Cố Nhậm hoàn toàn trong sáng. Chủ yếu là, cô không rõ giúp Cố Nhậm giấu giếm chuyện này là đúng hay sai, dẫu sao nghĩ theo chiều hướng xấu nhất thì chẳng có bí mật nào giữ kín mãi được cả. Nhưng đã đồng ý với Cố Nhậm rồi nên cô không thể nói, không thể.
Cố gắng gạt bỏ cảm giác tội lỗi trong lòng, Nguyễn Ân bình tĩnh thăm dò: “Anh về rồi à?”.
“Vừa mới về.”
Nếu như có thể, cô rất muốn lao vào vòng tay anh ngay lập tức và nói: “một ngày không gặp như xa cách ngàn thu”. Nhưng hiện tại, cô thật sự cười không nỗi, thậm chí trả lời cũng lúng ta lúng túng.
“À, em… tâm trạng Hòa Tuyết không tốt nên em đi chơi cùng cô ấy, em về ngay đây.”
Vài giây im lặng, chỉ vài giây ngắn ngủi đến mức Nguyễn Ân không kịp nhận ra có điều gì đó không bình thường.
“Ừ, anh ở nhà đợi em.”
Cúp máy, Nguyễn Ân thở hắt ra một hơi. Cố Nhậm nhìn cô: “Tây Lương về rồi à?”.
“Ừm.”
“đi thôi, anh đưa em về.”
“không cần đâu, em bắt xe về được rồi, anh vừa tiêm xong cần nghỉ ngơi.”
Đúng là cô lo lắng cho anh, nhưng quan trọng hơn cô sợ Cố Tây Lương phát hiện ra mình nói dối.
Cố Nhậm hiểu ý cô, không gượng ép nữa, nhưng nhất định phải đưa cô ra ngoài bắt taxi mới yên tâm.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Nguyễn Ân, Cố Tây Lương đứng rất lâu trước cửa sổ lớn, cốc nước ấm trong tay đã đổi đi đổi lại rất nhiều lần, cuối cùng anh đưa lên miệng nhấp một ngụm. Điện thoại bàn trong phòng ngủ vang lên lời nhắn của Hòa Tuyết.
“Tớ tạm thời đi xa một thời gian, đừng lo lắng, không cần tìm tớ.”
Mặc dù anh không biết nguyên nhân, Hòa Tuyết cũng không giải thích, nhưng anh nghĩ Nguyễn Ân sẽ không hỏi lý do. Có lẽ Hòa Tuyết lại có chuyện với Hàn Duệ? Lần trước cô ấy cũng bỏ đi như vậy rồi tự mình quay về, khả năng chịu cô độc của Hòa Tuyết tốt hơn Nguyễn Ân rất nhiều.
Nguyễn Ân vừa mới vào cửa, thay dép xong thì Cố Tây Lương từ trên gác đi xuống. cô bỗng thấy lúng túng, đứng yên không dám tới gần anh. Cố Tây Lương tươi cười nhìn cô, lên tiếng trước: “đi dạo phố không thu được chiến lợi phẩm gì à?”.
Nguyễn Ân chìa hai tay ra: “Em đi cùng thôi, không mua gì hết…”.
Cố Tây Lương có phần đăm chiêu, anh gật đầu nói: “trên đường về thấy một nhà hàng Tứ Xuyên mới mở, muốn đi ăn thử không?”.
Tâm trạng rối rắm của Nguyễn Ân bị một câu nói của Cố Tây Lương quét sạch, cô cho rằng mình đã nghĩ quá nhiều, vì thế lúc này lấy hành động thay ý nghĩ, tiến lên trước mỉm cười bám lấy cánh tay anh: “Có!”.
Nhà hàng món cay này không quá sang trọng, có thể nói thuộc hạng phổ thông, nhưng mùi vị rất đúng kiểu Tứ Xuyên. Ngay miếng đầu tiên cô đã thích món cá viên cay kia, suốt bữa ăn cô rất ít khi gắp món khác. cô luôn là như thế, một khi đã yêu thích thứ gì thì sẽ một mực muốn có thứ đó. Điểm này đã bị Cố Tây Lương nhìn ra từ rất lâu, vì thế anh mới ôm tự tin cực lớn đến Mỹ kéo cô trở về. Bởi vì anh biết rõ, Nguyễn Ân luôn là một cô gái hoài niệm quá khứ. Thấy đôi môi cô đỏ mọng lên vì cay, Cố Tây Lương cũng không ngăn cô lại, chỉ đưa cốc nước cho cô.
Sau đó, đương nhiên là một đêm triền miên.
Mãi đến tận nửa đêm, hai người mới mệt nhoài chìm vào giấc ngủ. Cố Tây Lương ôm lấy cơ thể cô, hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô, ngứa ngáy.
“Nguyễn Ân, em biết không, cả đời này anh hận nhất là bị người khác lừa dối, cho dù là nguyên nhân gì đi nữa, cho dù là một lời nói dối thiện ý đi nữa cũng không được.”
…
“Nhưng vì người đó là em, nên anh tình nguyện nhượng bộ.”