
sắp ngạt thở, Cố Nhậm mới mở miệng: “Anh chỉ tiện đường tới thăm em và Tây Lương, không cần khó xử như thế!”.
Nguyễn Ân thở phào một hơi, ngẩng đầu lên, thấy người đối diện cũng đang nhìn chằm chằm mình. cô tự hỏi không biết có nên mời anh vào nhà ngồi hay không. Cố Nhậm nhìn ra sự do dự của cô, bèn lên tiếng giải vây trước: “Anh còn có chút việc, gặp lại sau nhé!”.
Nguyễn Ân cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Vẫy tay chào tạm biệt, Cố Nhậm lên xe, nhưng bỗng nhiên thân thể gập xuống. Nguyễn Ân hốt hoảng, thấy anh một tay chống lên mui xe, một tay ôm bụng, vẻ mặt rất xấu, cô đi lên đỡ anh.
“không khỏe à?”
Cố Nhậm không đáp, tay vẫn giữ nguyên chỗ cũ, rất lâu anh mới thì thầm một câu: “Nguyễn Nguyễn, anh có thể ôm em một lúc được không?”.
Nghe vậy, Nguyễn Ân vội vàng buông tay ra, kinh ngạc nhìn anh.
Dù không nghe được câu trả lời chính thức, nhưng Cố Nhậm biết biểu hiện của cô chính là sự từ chối. Anh gượng cười, giọng nỉ non: “Chẳng lẽ một người sắp chết cầu xin một món quà trong ngày Giáng sinh, cũng xa xỉ như vậy ư?:.
Chẳng lẽ một người sắp chết cầu xin một món quà trong ngày Giáng sinh, cũng xa xỉ như vậy ư?
Nghi ngờ tai mình nghe nhầm, Nguyễn Ân lại bám lấy ống tay áo người đàn ông đối diện, kinh ngạc nhìn anh ta.
“Anh biết anh vừa nói gì không?”
Càng về đêm trời càng lạnh, Nguyễn Ân mặc chiếc áo len mỏng, cơ thể co rúm lại, nhưng cô mặc kệ mọi thứ, tiếp tục truy hỏi người trước mặt.
“nói đi!”
Xem vẻ lo lắng trên mặt cô, Cố Nhậm buông bàn tay đang giữ trên bụng, nở nụ cười: “Biết ngay mà, em vẫn dễ lừa như thế!”.
Thoáng cái sững người, lúc định thần trở lại, phản ứng đầu tiên của Nguyễn Ân chính là muốn mở miệng mắng Cố Nhậm, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị anh cắt ngang: “không đùa em nữa, anh đang bận, gặp lại sau”.
Nguyễn Ân hít sâu một hơi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy có gì đó không thích hợp. cô giữ lấy Cố Nhậm đang định lên xe, ánh mắt sắc bén chưa từng thấy, dường như muốn nhìn kỹ xem độ tin tưởng trong lời nói của đối phương cao đến đâu. Cố Nhậm nhướng mày theo thói quen, hai người nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Nguyễn Ân đưa ra kết luận, quên hẳn cách xưng hô giữa hai anh em: “Cố Nhậm mà em biết, sẽ không nói dối em”.
Cố Nhậm mà em biết, sẽ không nói dối em.
Sắc mặt Cố Nhậm dần dần trầm xuống, chưa từng có ai nói với anh như vậy. Trong mắt người ngoài, anh là một kẻ tàn nhẫn, tuyệt tình bằng bất cứ giá nào để đạt được mục đích của bản thân. Vậy mà cô gái này lại nói với anh, cô tin tưởng anh.
Nguyễn Ân chợt nhận ra mình bị rơi vào một cái ôm xa lạ, cảm giác hoàn toàn không giống khi được Cố Tây Lương ôm, đúng hơn là chẳng có cảm giác gì cả, chỉ có mùi vải xông vào mũi. cô đã quên mất phải đẩy đối phương ra, hoặc là cô vẫn nhớ, nhưng không muốn rũ bỏ anh trong thời khắc anh cần cái ôm này nhất.
Người từng mang đến sự ấm áp cho bạn, bạn có nỡ lòng tàn nhẫn với anh ta không? Ít nhất thì Nguyễn Ân không làm được như vậy, thế nên để mặc Cố Nhậm ôm mình. cô cố gắng đè xuống cảm giác tội lỗi và không ngừng tự nhủ bản thân: chỉ là một cái ôm bạn bè mà thôi, không có gì hết.
Qua rất lâu, đôi tay của Cố Nhậm vẫn không có dấu hiệu buông lỏng, cuối cùng, anh thở dài một hơi.
“Anh không muốn để bất cứ ai biết.”
Nguyễn Ân ấp úng một lúc mới nói: “Được”, rồi lập tức nhớ đến phải hỏi: “Rốt cuộc là bị làm sao?”.
“Gan.”
“Phát hiện ra từ bao giờ? Bác sĩ nói thế nào?”
Người đàn ông nhẫn nại trả lời từng câu một.
“Sau khi em trở lại Đài Bắc không lâu. Bác sĩ còn nói thế nào nữa? Người ta đề nghị anh điều trị nhưng anh không thích bầu không khí ở bệnh viện, vì thế đợi xem thế nào đã, xong công việc đợt này sẽ suy nghĩ xem nên làm phẫu thuật hay không?”
Nghe giọng điệu thản nhiên ấy của Cố Nhậm, Nguyễn Ân có phần bực bội: “Sao em cảm thấy anh hờ hững với sức khỏe của mình thế?”.
Cố Nhậm nhếch môi: “Em đang lo cho anh à?”.
không hề do dự, Nguyễn Ân lập tức thốt ra: “Đúng, em lo cho anh. Cho dù thế nào em vẫn luôn coi anh là người nhà, kể cả trước khi đến Mỹ và sau khi em quay lại đây”.
“Nhưng mà Nguyễn Nguyễn, một mình nằm trong bệnh viện, nghe tiếng kim đồng hồ nhích từng giây một, lo lắng thời gian của mình còn lại bao nhiêu, cái cảm giác ấy, anh cực kỳ căm ghét. Em biết rõ là anh không thích làm một kẻ yếu đuối.”
Sau đó, không ai lên tiếng.
Trời lại thêm lạnh. một chiếc taxi lướt qua bên cạnh, mấy thanh niên đi chơi Giáng sinh ngồi trong xe thò đầu ra ngoài vẫy tay về phía hai người, huýt sáo. Xe chạy khá xa vẫn còn nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của họ.
“không đâu, ít nhất còn có em. Em sẽ ở bên cạnh anh.”
Giống như trước kia anh chăm sóc em. Anh coi đó là sự quan tâm cũng được, là báo đáp cũng được. Cố Nhậm, dù thế nào em cũng không để anh cô độc một mình trong bệnh viện lạnh lẻo mà chờ tuyên án.
Ánh đèn neon trên đường phố mờ ảo, trước cửa mỗi nhà đều treo đèn nháy lấp lánh, những đứa trẻ nghịch ngợm nắm tay bố mẹ cùng cầu nguyện. Cách đó không xa, nơi ngã tư đường, một chiếc Bentley trắng đã dừng lại chẳng rõ bao lâu.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái nhìn chằm chằm về phía d