XtGem Forum catalog
Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324292

Bình chọn: 8.00/10/429 lượt.

qua thương lượng chia 4P làm hai đội, Nhiếp Hiên và Địch Dương một đội cộng thêm ba đồng học viện xây dựng, Lạc Thiếu Thừa và Doãn Phong một đội cùng với ba

người khác thuộc viện máy tính. Chuẩn bị thi đấu, mọi người đứng chung

một chỗ, trêu ghẹo nói:

“Này, tiện viện (tiện: đê tiện ), người nào thua thì phải mời khách…!”

“Kỹ viện, chưa từng nghe qua câu người quá tiện thì dễ vô địch sao!”

“Ha ha ha ha, còn chưa đánh đã tự nói xấu chính mình rồi, các cậu thật là!”

“Nói đến mời khách, Tiểu Lạc chừng nào thì làm chủ mời khách đây? Trở về lâu rồi, vậy mà một chút bày tỏ cũng chưa nhận được!”

“Mình nói

này, chơi bóng thì chơi đi, mấy tháng không thấy, các cậu sao lại nói

nhảm nhiều như vậy? Tiểu Xuyên, phát bóng đi! !” Hồ ly hiển nhiên không

muốn tiếp tục đề tài này nữa, thúc giục Tiểu Xuyên đồng học – người đảm

nhiệm nhiệm vụ trọng tài phát bóng mở đầu trận đấu.

Sự thật

chứng minh Lê Duyệt dự báo tương đối chính xác, Trịnh Sơ Du bên cạnh cô

thét chói tai cổ vũ, Lê Duyệt oán thầm nhưng cũng không dám nói ra.

“A a! Hiên Lạc! ! Tuyệt phối! ! Duyệt Duyệt, mau nhìn! !JQ! Vô cùng JQ! !

Tuyệt đối JQ! Mới vừa rồi Hiên Hiên liếc mắt khiêu khích Lạc Lạc, khóe

miệng hơi vểnh lên thật manh a! !Lạc Lạc nói gì vậy? !Gió lớn quá mình

không nghe được…Chúng ta nhanh vào sân đi! !”

Sơ Du, cậu đã

hại mình rơi vào cảnh đắc tội với hồ ly rồi …Suy bụng ta ra bụng người,

nếu Lạc hồ ly nhìn mình và Sơ Du kêu to bách hợp JQ, đoán chừng mình

cũng phát điên…

“Mới vừa rồi Tiểu Phong đối mặt với Tiểu Dương, ma sát a cọ sát a, xin phù hộ làm cho phản ứng hóa học bốc cháy đi a! !”

Hoàn hảo cô ấy còn biết mình đang ở trước mặt mọi người, không nói ra những từ ngữ hạn chế…

“Đứa con trai xấu xí kia là ai? !Sao dám ăn đậu hủ của Tiểu Phong! !”

Mồ hôi…Kể từ khi ăn cơm với Doãn Phong, cô sửng sốt tưởng tượng không ra dáng vẻ anh ta khi ở cùng con trai…

“Thần a! Tại sao bọn họ lại đẹp trai như vậy, để cho mình thật khó chọn, rốt

cuộc nên đem tiêu điểm đặt trên người nào đây? ! Quay bên này rồi xoay

qua bên kia mình muốn hôn mê đến nơi rồi đây…”

“Sơ Du cậu có biết xem bóng rổ không vậy?” Xem bóng mà muốn hôn mê? Sao nghiêm trọng như vậy? Lê Duyệt không khỏi hỏi.

“Chơi bóng rổ là ôm quả bóng ném vào rổ đúng không?” Trịnh Sơ Du thuận miệng

trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm trai đẹp trên sân.

“…Thôi,

coi như mình chưa có hỏi qua. Bóng đi tới đâu thì cậu nhìn chỗ đó đi như vậy là đơn giản nhất…” Tiểu Bạch thì lựa chọn cái nhìn như của Tiểu

Bạch đi.

“Nhưng nhìn theo bóng thì bỏ sót mất những pha gian

tình mập mờ a…” Trịnh Sơ Du không cam tâm nói, cuối cùng trở về chỗ ngồi còn bổ sung một câu: “Thật ra thì…Mình cảm thấy nam sinh cao cao cùng

đội với Tiểu Phong dáng dấp cũng không tồi…”

“Thôi…Coi như mình chưa nói gì cả” Lê Duyệt cảm thấy như mình và Sơ Du không cùng một tinh cầu.

Sau đó, Trịnh Sơ Du vẫn tiếp tục kích động, Lê Duyệt câm lặng.

“A a a mình muốn chảy máu mũi…Không được! ! Mình muốn điên rồi! !”

“Sơ Du, cậu mà còn la hét như vậy nữa thì mình mới là người điên…”

Mười phút trôi qua rất nhanh, trận thứ nhất kết thúc, Tiểu Xuyên đồng học

thổi còi, các nam sinh ngừng động tác. Đi tới bên sân, vốn là thời gian

nghỉ ngơi nhưng bọn họ lại dọn đồ.

Nhiếp Hiên tao nhã lịch sự đứng trong sân đối mặt với tất cả người xem, khóe miệng ưu nhã nâng lên.

“Thật xin lỗi mọi người, bởi vì một cầu thủ có chuyện quan trọng cần phải rời đi cho nên trận đấu hôm nay phải chấm dứt.”

Hội trường xôn xao!

Đám hủ nữ, sắc nữ rất không cam tâm, vẫn đứng lại trong sân không muốn rời đi, nhưng các nam cầu thủ thì đã giải tán.

Lê Duyệt tuy ít coi mọi người thi đấu, nhưng theo cô thấy với tính cách

của Lạc Thiếu Thừa quyết sẽ không như vậy mà hủy trận bóng…Đang thấy khó hiểu thì cô nhận được tin nhắn của Lạc Thiếu Thừa.

“Tiểu

Dương không thích ầm ỹ, yêu cầu mọi người dời trận bóng đến nơi

khác…Tiểu Duyệt, một giờ sau hẹn em tại cửa hàng máy vi tính Đệ Nhất Gia ở phía nam trường học.”

Mấy nam sinh này thì ra là muốn hoạt động bí mật. Nếu chơi ở hội trường thì có khán giả hô hào, khích lệ

tinh thần cậu thủ, có lợi cho cầu thủ phát huy, chiếu theo lý mà nói thì không cầu thủ nào không thích người xem vì mình trợ uy, mặc dù lần này

nội dung đám nữ sinh cổ vũ có điểm kỳ quái… Nhưng không nghĩ tới Địch

Dương lại cảm thấy như vậy rất ầm ỹ, cũng khó trách con người anh ta

trầm mặc it nói, cô độc một mình. Sơ Du và nhóm hủ nữ ví Địch Dương là

vạn năm băng sơn quỷ súc công…(bạn nào xem đam mỹ chắc hiểu, nếu bạn

không xem đam mỹ thì đại loại là như sau; “công”: là người ở trên, “vạn

năm băng sơn”: là người mặt lạnh, ít nói, ít cười) Hủ nữ, thật sự là một sinh vật cường đại đáng sợ…Lê Duyệt không khỏi lau mồ hôi. Lại nói ngày đó mọi

người trong phòng chiêm ngưỡng kiệt tác của Trịnh Sơ Du, cũng rất khó

tưởng tượng được người mà Lạc Thiếu áp dưới thân sau này, qua hai ngày

Lạc Thiếu Thừa bí mật gặp Bộ trưởng Bộ tuyên truyền bạn học Hàn Dịch.

Không ai biết bọn họ đến tột cùng đã nói những gì, chỉ là sau này hoa

hoa đại thiếu Tiể