
ường mệt mỏi mười bảy tiếng đồng hồ, khoảng chín giờ sáng hôm sau,
chiếc xe đã tới Nghi Xương.
Hôm nay là ngày thứ năm Triết ròi bỏ tôi. Tôi đã ghi rõ trong nhật kí như vậy.
Nghi Xương nằm cạnh bờ Trường Giang. Vào tháng năm, bên đường còn vài đám hoa
đào nở muộn lắc đác trên cây, nhìn xa như một tờ giấy rách lỗ chỗ rơi xuống
trước mặt.
Tôi không thông thạo thành phố này bằng Sydney mà
Triết thường đi nghỉ. Chỉ biết rằng thành phố cổ hơn bốn ngàn năm lịch sử này
có đập thủy điện Tam Hiệp.
Xách hành lí, tôi hoang mang đứng cùng Lộ Phong Thiền bên ngoài bến xe một lúc,
vẫn chưa dám tin rằng đã tới một nơi khác cách Thượng Hải tới hơn một ngàn ba
trăm cây số nhanh như vậy. Trước mặt tôi là một con đường lớn gọi là đường Đông
Sơn. Đủ các loại xe lao vun vút, tiếng ồn ào, bụi bặm và cả cảm giác tha hương
lạ lẫm khiến tôi thấy chóng mặt, đầu óc như vỡ tung. Chỉ khi tới một nơi khác,
bạn mời thực sự cảm nhận được sự quốc tế hóa và những ảnh hưởng khác thường của
Thượng Hải.
Lúc này có một chàng trai chừng mười bảy mười tám tuổi không biết từ đâu bỗng
nhiên hiện ra, tay cầm một tấm biển dán giấy trắng. Anh ta lịch sự giơ tấm biển
trước mặt tôi với một khoảng cách phù hợp, rồi ngượng ngùng nhìn tôi cười, để
lộ hàm răng không được thẳng thớm lắm cũng nước men tôi tối, tương phản hẳn với
gương mặt thanh tú, sạch sẽ của anh ta.
Lộ Phong Thiền đột nhiên lao vọt lên trước như tên bắn. Chàng trai giật mình.
Tôi ghìm con chó rõ ràng đang bất an kia, nó bình tĩnh lại, đuôi quặp quặp, gầm
gừ nhi nhỏ. Vẻ ngượng ngùng và căng thẳng trong đôi mắt chàng trai khiến tôi
tiến lên, cẩn thận nhìn kĩ dòng chữ trên tấm biển trong tay anh ta. Bên trên
viết, “Khách sạn năm sao, giảm giá 30%, có xe đưa đón”.
“Khách sạn tên gì?” tôi hỏi.
“Long Đằng”, tiếng anh ta rất nhỏ, mang âm địa phương rất nặng. Khi nói, mắt
không dám nhìn tôi.
“Giảm giá rồi, còn khoảng bao nhiêu?”, tôi hỏi.
“Năm trăm đồng”, giọng anh ta lúc này nhỏ như con kiến, đầu cũng cúi gằm xuống.
Trước đây, tôi từng nghe nói những thành phố dọc bờ Trường Giang chủ yếu sinh
sống bằng ngành du lịch đôi khi cũng có nhiều chuyện lừa đảo du khách. Chàng
trai tướng mạo sạch sẽ, đầy vẻ ngượng ngùng này cũng có rất nhiều điểm đáng
ngờ. Một khách sạn năm sao lẽ nào lại để một thanh niên trẻ rõ ràng chưa từng
được đào tạo chuyên nghiệp tới bến xe kéo khách? Vả lại, tôi cũng chưa từng
nghe nói tên khách sạn năm sao nào lại đi chào mời ở những nơi công cộng như
vậy.
“Có thật là năm sao không?”, tôi hỏi, cũng không rõ tại sao mình lại mất công
đi nói chuyện phức tạp trong mắt anh ta, nó đầy hy vọng nhưng cũng rất tuyệt
vọng, nó vừa căng thẳng nhưng cũng đầy thành ý cầu khẩn. Anh ta còn trẻ như
vậy, chắc chắn vẫn còn đang đi học.
“… đúng ạ”. Anh ta nói, giọng có phần khẳng định hơn. “Nếu cô có hứng thú, cũng
có thể bớt chút ít”
Thấy tôi có vẻ nghĩ ngợi, anh ta vội thêm một câu: “Phòng vừa to vừa sạch ạ”.
“Trên đường nào? Cách đây xa không?". Cơn mệt mỏi bò lên khắp người tôi
như những con côn trùng vô hình. Đột nhiên tôi muốn nhanh chóng tìm được một
chỗ có thể nghỉ ngơi. Con chó đã ngồi xuống bên cạnh, gác đầu lên chân trước.
“Không xa! ở ngay trước mặt thôi”, anh ta chỉ, bộ dạng nom hưng phấn hẳn, “Đi
bộ đến cũng chỉ mất ba mươi phút thôi”
Lúc này xách theo hành lí, dắt theo con chó đi bộ đối với tôi là điều không
tưởng. Kết quả, chúng tôi thuê một chiếc taxi. Chiếc xe lách ngoằn nghèo trong
các ngõ ngách, tôi không phân biệt nổi đâu ra đâu nữa. Rồi chiếc xe vòng ngoặt
một cái rất mạnh ở một con đường nhỏ. Tôi chưa kịp định thần, khách sạn đã ở
trước mặt.
Vừa nhìn thấy cửa khách sạn qua cửa sổ xe taxi, tôi đã dám quả quyết đây không
phải là khách sạn năm sao. Mệt mỏi và bực tức, tôi chỉ vào chàng trai bên cạnh
đang định xuống xe, lớn tiếng trách bằng giọng mũi: “Thế này là thế nào? Khách
sạn năm sao cái gì? Nhìn cậu thật thà như vậy, hóa ra là đồ lừa đảo”.
Chàng trai mặt đỏ bừng, mắt như long lanh nước, nhưng không giải thích, tay
trái vặn vẹo tay phải, ngồi im trong xe.
Một người phục vụ mặc bộ đồ đồng phục cũ kĩ kiểu người dạy thú trong đoàn xiếc
bước tới, giúp chúng tôi mở cửa xe. Anh ta nói câu: “Xin hoan nghênh” rất nặng,
rồi bỏ đi với nét mặt không chút biểu cảm, y hệt một người máy. Lửa giận trong
tôi bùng lên, tôi đóng sầm cửa xe lại, hỏi anh tài xế: “ Xin phiền anh cho hỏi
ở đây có khách sạn năm sao thực sự nào không?” Anh tài có phần ngơ ngác không
hiểu rõ sự thể ra sao. Ngần ngừ một lúc, anh đáp: “ Có thì cũng có, nhưng hơi
xa”
“Xa cũng được, đi thôi!”, tôi nói.
Chàng trai đang lạnh tanh ngồi bên thoắt một cái bỗng chộp lấy tay tôi. Tôi
giật mình, chợt nhớ ra bên cạnh còn có người. “ Cậu xuống được rồi đấy”, tôi cố
gắng giữ lịch sự. Nước mắt trong mắt anh ta khiến lửa giận trong tôi giảm xuống
phần nào.
“Chị ơi, xin chị!”, anh ta nói, “ Khách sạn này quả thực rất sạch. Bọn họ có
thể giảm giá cho chị nữa. Xin chị đấy, chị có thể xuống xe xem phòng thế nào
rồi đi cũng chưa muộn mà. Xin chị hãy giúp em với!”